Phong Đao
Chương 21 : Phiên ngoại 1 – Người hỏi ngày về không ước hẹn
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Sống trên đời con người phải làm rất nhiều chuyện. Làm đúng có khi không đáng nhắc tới, làm sai có thể cũng không bao giờ bù đắp lại được.
Hắn đi đến cái nơi khổ hàn này đã hơn một tháng. Không ai nhận ra hắn, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra mình.
Nửa đời trước hắn có được hết thảy mọi thứ, đại để là trộm từ người khác mà có. Hiện giờ nhất nhất trả hết, cũng chỉ còn lại có cô độc. Bởi vậy lúc đăng ký danh sách, hắn cau mày suy nghĩ một hồi lâu. Vẫn là họ Tạ, cân nhắc chính mình so với người kia hẳn là lớn tuổi hơn, liền viết Tạ đại lang.
Đại lang cái gì cũng không có, làm một tên lính quèn đi theo đám quân tiên phong. Gối đầu lên nấm mồ đồng đội ngủ gật, ở trong tiết đông hàn mà thao luyện. Dần dần, rất nhiều người chết đi, nhưng hắn vẫn còn sống.
Hắn trải qua rất nhiều cay đắng và mất mát, cũng gặp rất nhiều hạng người chưa từng gặp, nhìn thấy rất nhiều việc chưa từng thấy. Nam tử khi xưa từng ôn nhuận như ngọc, bị rút đi tính cách mềm mỏng nhu nhược, bổ sung bằng cứng rắn như thiết, lạnh lẽo như băng.
Khi tự tay mai táng đồng đội hắn không rơi qua một giọt nước mắt. Khi một đao lấy thủ cấp tướng giặc hắn cũng không bỡ ngỡ run tay. Chỉ là khi nhìn đôi mắt chết không nhắm lại trên thủ cấp kia, hắn cảm thấy mệt mỏi một cách khó hiểu.
Trong lòng hắn thực sự rõ ràng, một khi dấn thân nơi sa trường ắt sinh tử do trời. Chỉ nhón nửa bước chân vào triều đình đã là thân bất do kỷ. Hắn đáp ứng lời kêu gọi của thiên tử, đem chính bản thân mình biến thành cây đao nắm trong tay người khác. Thiên tử chỉ đâu, mũi đao liền chém nơi đó.
Nhưng hắn không hối hận.
Trong hai năm hắn đã giết rất nhiều người, làm qua rất nhiều việc đã từng bị chính mình cười nhạt coi thường, trải qua vào sinh ra tử, mới biết cái gì gọi là trắng đen lẫn lộn.
Trước khi gặp những phong ba bão táp này, hắn cảm thấy bản thân mình cũng đường đường thân nam nhi có thể ưỡn ngực xưng danh, sau khi chìm nổi liền vô giác vô tri không bằng đứa trẻ tóc còn để chỏm.
Hắn đã hiểu rất nhiều việc, cũng càng không hiểu nhiều việc. Thế gian luôn có sự tình không biết làm thế nào, cũng có rất nhiều việc đúng sai không thể dùng lời mà nói.
Đêm đó cấp báo từ Kinh Hàn quan truyền đến, hắn đang dựa trên nhánh cây nhìn phương xa. Trên bầu trời đêm một mảnh trăng sáng tỏ. Ánh trăng bao trùm thiên hạ, hẳn cũng đang chiếu rọi xuống mái nhà nơi phương xa của hắn.
Tính toán thời gian, kỳ hẹn ba năm cũng sắp đến.
Lời hẹn ngày xưa vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng so với khi đó hắn càng thêm mê mang.
Đáng tiếc hắn còn chưa nghĩ được cái gì rõ ràng, cũng đã lăn vào một trường sinh tử.
Tình huống ở Kinh Hàn quan so với dự đoán tệ nhất của bọn hắn còn muốn ác liệt hơn. Trong thành từ người già yếu, phụ nữ cho đến trẻ em đều đã dùng máu thịt để bồi đắp tường thành, chỉ sợ rò rỉ một điểm nhỏ như kim châm, cũng dẫn đến trời sụp đất nứt.
Một trăm bảy mươi tám Lược Ảnh vệ, trong mấy ngày ngắn ngủi, đã hao tổn hơn nửa. Mà trong thành sĩ tốt thương vong nặng nề, lương thảo cũng đã khô kiệt. Triều đình quyết tử chiến đến cùng, không là cá chết chính là lưới rách.
Bọn họ quyết định đi một nước cờ hiểm.
Thống lĩnh đem hơn phân nửa Lược Ảnh vệ còn lại bố trí vào các điểm trọng yếu trong thành, tự mình chuẩn bị mang theo bốn thủ hạ ngụy trang thành Man nhân bị thương lẫn vào chiến trường.
Trời Nam đất Bắc, chân trời góc biển, có tính là xa?
Nhưng chỉ cần có tâm, sẽ có ngày gặp lại.
Chân chính xa không thể với tới, đại khái cũng chỉ có sinh tử khác biệt đi.
Tạ Vô Y nói: “Có một nơi, người đi không thể trở về, mà người khác cũng tìm không thấy…”
Tạ Ly nghi hoặc mà nhìn hắn: “Đó là nơi nào? Vì sao tìm không thấy?”
“Bởi vì ngươi còn sống.” Tạ Vô Y do dự mà sờ sờ tóc của hắn, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nặng nề “Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết đó là chỗ nào. Bất quá cho dù là biết, cũng không cho đi sớm, nếu không ta sẽ không đồng ý.”
Tạ Ly còn quá nhỏ, hắn là cái hài tử cố chấp, có chút ít cơ biến đều dùng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, ra vẻ khoe khoang. Trên thực tế so với những đứa trẻ khác đều ngây thơ đáng thương hơn.
Tạ Vô Y một đời thua thiệt vì bị tính kế, dĩ nhiên biết sinh tử khó dò, nhưng hắn chưa bao giờ tin vào mệnh số. Như vậy tiểu hài tử được hắn tự mình nuôi nấng ba năm này, đương nhiên cũng không tin.
Hắn quay đầu lại nhìn ngọn đèn đã tắt kia, bỗng nhiên liền có dự cảm đại nạn sắp buông xuống.
Đem Tạ Ly đuổi trở về phòng, Tạ Vô Y châm một ngọn đèn lồng, chậm rãi đi dạo đến trước cửa Đoạn Thủy sơn trang.
Từng chữ khắc trên tấm bia đá bằng huyền vũ kia như đập vào mắt
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối.
Chỉ tiếc là… Nhất nhập giang hồ, tuế nguyệt thôi.
Tạ Vô Y thẳng lưng mà đứng, giờ khắc này lại cảm thấy mình già rồi.
Có lẽ người sắp đến lúc chết, đều sẽ biến thành đa sầu đa cảm đi.
Gió càng lúc càng lớn, khiến chiếc đèn lồng trong tay không ngừng đong đưa. Bóng đêm nặng nề, ánh trăng bị mây đen che khuất, tựa hồ sắp sửa có cơn mưa to buông xuống.
Tạ Vô Y giật mình nhớ tới, kỳ hạn ba năm ước định cũng đã đến thời điểm thực hiện.
Nhưng mà người kia còn chưa trở lại.
Hắn cầm ngọn đèn đứng trong gió đón cơn mưa sắp tới, trong mắt không nhìn thấy cảnh sơn hà nguy cấp, cũng không thấy người quay lại trong đêm.