Phong Đao

Chương 22 : Băng phách

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Tôn Mẫn Phong bình sinh gặp qua vô số nghi nan tạp chứng, cảm thấy trên đời ba loại người chính là có bệnh không thuốc nào trị được.



Không ốm mà rên, muốn chết không muốn sống, cùng với không có việc lại đi tìm việc.



Đến lúc hắn nhìn thấy môn chủ nhà mình đối với cái kẻ nửa chết nửa sống kia mà thất hồn lạc phách, đã cảm thấy Sở Tích Vi chính là loại người cuối cùng: có bệnh, trị không được.



“Y trúng chính là ‘U mộng’, độc này ta không thể giải!” Tôn Mẫn Phong bắt mạch, buông tay “Ngươi không cần dùng ánh mắt này nhìn ta. Thực sự không phải là ta cố ý thoái thác, mà là y bị vây trong giấc mộng của chính mình không ra được. Dùng ngoại lực tuy rằng có thể mạnh mẽ đánh thức y, nhưng chỉ cần một ngày không giải được, độc này liền từ từ thâm nhập vào kỳ kinh bát mạch, cho dù là thần tiên cũng khó cứu.”



Sở Tích Vi nhìn qua người đang mê man trên giường, trong mắt tơ máu dầy đặc, cơ hồ muốn che lấp cả tròng đen tròng trắng, thành một màu đỏ đáng sợ.



“… Đánh thức y!”



“Cần gì chứ?” Tôn Mẫn Phong chậm rãi mà cẩn thận lấy ra kim châm bằng vàng, theo ánh sáng lóe lên nhìn chói đau cả mắt “Loại chất độc này có thể làm cho người trầm mê với quá khứ. Hiện tại cái dạng này của y chính là tỏ rõ không nguyện ý tỉnh lại. Ngươi để y an an tĩnh tĩnh mà chết trong giấc mộng, không tốt sao?”



“Ta nói: đánh-thức-y!” Sở Tích Vi quay đầu, sắc mặt lạnh lùng “Là ta nói chuyện không rõ ràng, hay là lỗ tai ngươi điếc?”



Tôn Mẫn Phong nhìn hắn như vậy, trong lòng rơi “lộp bộp” một cái, ý cười trên mặt cũng thu lại.



Một lúc lâu sau, hắn nói: “Chủ tử, ngươi nghĩ kỹ chưa? Hiện tại đem y đánh thức, chịu khổ so với cái chết còn đau đớn hơn. Cái này là thâm cừu đại hận thế nào mới khiến ngươi nhẫn tâm như vậy chứ?”



Sở Tích Vi chậm rãi nhếch lên khóe miệng: “Mạng y là của ta. Ta muốn y chết, y mới có thể chết… Ta muốn y sống, như vậy y nghĩ cũng không được nghĩ đến cái từ «chết»!”



Tôn Mẫn Phong nhìn Diệp Phù Sinh, nói: “Phối giải dược cho ‘U mộng’ không khó, cái khó chính là thiếu thuốc dẫn.”



Sở Tích Vi nhướng mày: “Vật gì?”



“Cực hàn chi huyết.” Tôn Mẫn Phong dang tay “Có thể là máu của linh vật sinh trưởng ở nơi khổ hàn, cũng có thể là tâm đầu huyết của cao thủ thượng thừa tu luyện võ công cực hàn, nhưng hai món này… chúng ta đều không có.”



“Bộ Tuyết Dao cũng không có sao?”
Sở Tích Vi có chút tức giận, giận quá đến mức phản cười.



Hắn không trả lời, sầm mặt từ trong hộp móc ra một khối dược cao xanh ngọc, động tác thô lỗ, xuống tay lại nhẹ nhàng, ngay cả dược cao cũng đặt trong lòng bàn tay ủ cho ấm lên, mới chậm rãi thoa đều lên khớp xương tay chân Diệp Phù Sinh.



“Hài tử đi theo ta… ở nơi nào?” ngứa ngáy từ miệng vết thương lan vào tận trong xương cốt, giống như vô số con kiến đồng loạt gặm cắn, thanh âm Diệp Phù Sinh mang theo run rẩy không thể kiềm chế, giọng nói cũng suy yếu đến đáng thương.



Sở Tích Vi nhìn y như vậy, cơ hồ không thể nhớ nổi bóng dáng lãnh khốc cường thế mười năm trước kia. Đến tột cùng là chính mình biến đến cường đại, hay là y biến đến yếu ớt?



Hắn vẫn không trả lời như cũ.



“Vì sao lại… cứu ta?” Diệp Phù Sinh lắc lắc đầu, một khối băng vải mang theo mùi thuốc bịt chặt hai mắt. Dược cao phía trên lạnh buốt vừa tiếp xúc với làn da đã hòa tan rất nhanh, chất thuốc thấm vào đôi mắt, tựa như hai ngón tay lạnh như băng cắm vào trong hốc mắt, điên cuồng mà chọc ngoáy, giống như muốn đem tròng mắt móc sống ra!



Sắc mặt Diệp Phù Sinh nhất thời trắng bệch, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi chính mình.



Sở dĩ thiếu chút nữa, là bởi vì y cắn phải bàn tay một người.



Cánh tay Sở Tích Vi ngay trước khi tai nạn xảy ra đã kịp thời duỗi qua, Diệp Phù Sinh cắn phải cạnh bàn tay hắn, nhất thời cắn chảy cả máu.



Sở Tích Vi lại giống như không biết đau, một tay khác vuốt ve dấu răng lâu ngày trên ngón trỏ của Diệp Phù Sinh, cảm giác so với ngứa ngáy đau nhức của y thật không đáng kể, lại giống như chạm phải một khối nghịch lân, khiến Diệp Phù Sinh toàn thân đều run rẩy lên.



“Nó vẫn còn sống… Ngươi, ta cũng đều còn sống.” Sở Tích Vi dùng một loại ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ chậm rãi nói dứt câu “Sư phụ, ngươi nói xem, ta là ai?”



Diệp Phù Sinh run rẩy há miệng, một búng máu bị y nuốt xuống, sặc ho không ngừng, sắc mặt lại trắng bệch giống như một thi thể.



Một khắc kia y giống như thực sự đã chết, thẳng đến khi bàn tay Sở Tích Vi bóp lên cổ họng, y mới sống lại.



Khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười, Diệp Phù Sinh hướng về phía hắn nghiêng đầu, nhẹ giọng kêu: “A Nghiêu…”