Phong Đao
Chương 212 : Phiên ngoại 4 (thượng)- Vật thị nhân phi sự sự hưu (*)
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
[(*) một câu trong bài Vãn xuân của Lý Thanh Chiếu thời Nam Tống, đại ý “cảnh còn người mất, mọi sự đã kết thúc”]
1.
Ngày Mộ Thanh Thương đến, trời thu nổi gió, thổi lá vàng đầy trên cây rơi lả tả như mưa.
Hách Liên Ngự ở dưới tàng cây khô đó nhìn hắn, như ngắm trích tiên hạ phàm.
Trong viện, một con chó nằm chết dí, một loạt người quỳ mọp. Trong đó có cả thiếu niên mũ gấm áo cừu biểu tình không phục, lại bị bàn tay Hách Liên Tuyệt dùng sức ngăn chặn, một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi cổ họng.
Hắn là ái tử của Hách Liên Tuyệt, tên gọi Hách Liên Chiêu, mẫu thân là thiếp thất, lại chết sớm. Bởi vậy từ nhỏ đi học đã biết bắt nạt kẻ yếu, ở trước mặt phụ huynh thuận theo giống như con chó vẫy đuôi, sau lưng liền thành chó cậy thế chủ. Đệ tử chi thứ trong Hách Liên gia không ai dám trêu chọc hắn. Dù sao cùng người kết oán còn có thể trả thù, bị chó cắn chẳng lẽ còn có thể cắn ngược lại?
Không ai phản ứng hắn, Hách Liên Chiêu cũng thường tự tìm vui cho mình, nuôi dưỡng mấy con chó dữ, thả chúng ra đả thương người khác để thưởng thức. Hắn chuyên chọn vài kẻ dã loại trong gia tộc không danh không phận hoặc hạ nhân để động thủ. Trong số đó, người bị hắn nhìn chằm chằm nhất chính là Hách Liên Ngự.
Mẫu thân Hách Liên Ngự nghe nói là một tiện tỳ phạm sai lầm lớn, trở thành món đồ chơi mặc người tung hứng, sau khi sinh nhi tử không cha này liền bị băng huyết mà chết. Theo lý, tiểu dã loại như vậy sớm nên bị ném cho chó ăn, cố tình Hách Liên Tuyệt không chỉ đem hắn lưu lại, còn đặt cho hắn một cái tên.
Dã loại không tên không họ, Hách Liên Ngự lại có tên đàng hoàng. Cho dù nửa điểm cậy vào cũng không có, rốt cuộc lại đứng trong Hách Liên gia phổ, xem như nửa cái đệ đệ của Hách Liên Chiêu, khiến cho hắn thực sự nghẹn khuất.
Hách Liên Ngự là được một vũ cơ nuôi lớn. Nàng tên Lạp Mai, là nữ tử Trung nguyên bị bắt tới. Lúc tuổi còn trẻ vì gắng giữ sủng ái để bảo mệnh, mỗi khi hoài thai hài tử liền giấu diếm uống hoa hồng Tây tạng xoá sạch. Cho tới bây giờ nhan sắc phai tàn dưới gối lại không có một mụn con. Bởi vì từng cùng sinh mẫu của Hách Liên Ngự là Tử Nhan có tình tỷ muội, liền vâng theo thỉnh cầu của nàng lúc lâm chung, đem đứa bé này nhận làm nghĩa tử.
Nàng hiện tại không được sủng ái, cuộc sống trái lại so với cơ thiếp bị lãnh đãi trong hậu viện tốt hơn một chút, ở trong thiên phòng làm nô tỳ sai vặt, gập gập ghềnh ghềnh mà đem Hách Liên Ngự nuôi đến mười tuổi.
Hách Liên Ngự từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết mình không được người thích nhìn, cũng rất ít ra khỏi cửa để bị ghét, suốt ngày ngoan ngoãn đi theo Lạp Mai làm việc. Cho đến hai tháng trước, Lạp Mai bởi vì lỡ tay làm vỡ ấm trà tử sa mà phu nhân yêu thích, bị đánh gãy một chân, không thể không ở trong phòng dưỡng thương; hắn lúc này mới ra khỏi tiểu viện, giúp đỡ nha hoàn người hầu ít việc nhặt đậu xếp ghế, mỗi ngày đi đổi chút cơm thừa canh cặn để ấm bụng.
Hắn lớn lên xinh xắn khiến người ta ưa thích, cũng nhu thuận đến không giống hài tử. Vốn là không nên dây vào thị phi, cố tình vận khí không tốt, gặp phải Hách Liên Chiêu. Kẻ này thường ngày nhỏ mọn, quen thói bắt nạt người để xả giận, hôm đó chính gặp lúc tâm tình không tốt, liền kêu người đem Hách Liên Ngự đánh một trận. Vốn là chuyện này cũng không có gì to lớn, nửa đường lại bị Hách Liên Kỳ đi ngang qua bắt dừng lại.
Hách Liên Kỳ người này không phải là quá hảo tâm, chỉ là cảm thấy đệ đệ đáng thất vọng kia cùng một đứa bé nhỏ xíu phân cao thấp đích thực là mất mặt, răn dạy Hách Liên Chiêu một trận, liền đem Hách Liên Ngự thả đi. Cứ như vậy, Hách Liên Chiêu tựa như con chó bị đoạt cục xương, mỗi ngày đều phải đến dày vò Hách Liên Ngự một hồi.
Hắn cầm trong tay một chén canh nóng đổ lên đầu Hách Liên Ngự. Làn da tiểu hài tử vốn mỏng lại trắng, lập tức bị bỏng đỏ một mảng lớn, đau đến khóc òa lên. Hách Liên Chiêu càng nghe càng khoái chí, đưa tay cho hắn hai bạt tai, nói: “Lại khóc lớn tiếng chút, ta nghe hài lòng sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Hách Liên Ngự kéo cổ họng gào một trận, trong yết hầu đều là vị máu, hắn mới mở lòng từ bi, cầm một miếng thịt còn dư lại trong chén ném xuống đất. Con chó đen cực lớn hắn mang đến kia nhất thời hai mắt tỏa sáng mà nhào qua gặm. Hách Liên Chiêu vỗ vỗ mặt tiểu hài tử, nói: “Hôm nay phòng bếp không còn cơm thừa. Đi, từ miệng nó cướp miếng thịt về, không thì ngươi cứ chờ nhịn đói.”
Hách Liên Ngự nhìn nhìn con chó đen to béo lực lưỡng, lại nghĩ đến thân thể nhỏ bé của mình, vì thế ngồi phịch ở dưới đất không động. Hách Liên Chiêu lại đá hắn một cước: “Còn không mau đi? Ngươi đoạt thắng, ta sẽ thỉnh đại phu chữa bệnh cho nương ngươi.”
Người được gọi là nương, dĩ nhiên không phải là Tử Nhan vừa sinh ra hắn liền buông tay nhân gian, mà là Lạp Mai chiếu cố hắn suốt mấy năm nay. Hách Liên Ngự do dự một chút, mắt thấy cục xương kia sắp bị nuốt mất, rốt cuộc khẽ cắn môi, đánh tới.
Giống chó xưa nay bảo vệ miếng ăn, huống chi là thịt đã đến miệng? Một người một chó lúc này lăn thành một đoàn. Hách Liên Ngự đem hết sức lực từ khi bú sữa mẹ ra, liều mạng đi tách miệng con chó, đem bàn tay nho nhỏ thò vào móc khối xương kia. Răng nanh con chó liền cắn phập vào tay hắn, máu tanh kích thích hung tính của lang khuyển, con chó đột nhiên phát cuồng đem hắn đẩy ngã xuống đất, há miệng liền muốn cắn vào cổ họng hắn.
Hách Liên Chiêu tuổi không lớn lắm, nhưng rất có vài phần ngoan độc, thấy thế không kêu người đi can gián, ngược lại cười ha ha. Cánh tay Hách Liên Ngự chặn miệng chó, răng nanh cắm ngập vào máu thịt, quả thực muốn sống sờ sờ cắn một khối thịt trên cánh tay hắn ra.
Tiểu hài nhi sợ tới mức quên cả khóc, chỉ có thể liều mạng xô đẩy. Một thiếu nữ nhịn không được mở miệng nói: “Chiêu đệ, không bằng thôi đi?”
“Đại ca nói, nam tử hán nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Ta nếu đã nói ra, sao có thể thôi như vậy?” Hách Liên Chiêu hếch mũi lên trời hừ một tiếng, dư quang đảo qua bọn họ “Chuyện ngày hôm nay, ai dám nói cho đại ca ta biết, ta sẽ không để yên cho người đó!”
Lời vừa nói ra, rốt cuộc không ai dám mở miệng. Xem ra một hồi thảm sự sắp đến nơi, Hách Liên Chiêu đột nhiên thấy hoa mắt. Ngay sau đó, tiếng khóc la của Hách Liên Ngự im bặt mà ngừng.
Một cây trâm bằng bạch ngọc xuyên vào đầu hắc khuyển, lực đạo cực lớn, ngọc thạch dễ vỡ lại không tổn hao mảy may, hơn phân nửa đều cắm ngập vào trong, chỉ có đầu trâm khắc vân văn còn lại bên ngoài, nhiễm lên một đường màu đỏ.
Lực cắn trên tay nhẹ đi, Hách Liên Ngự sửng sốt, lại đẩy không nổi thi thể nặng nề của con chó đã chết, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn người tới.
Hách Liên Chiêu ngẩn ra, sau đó nổi trận lôi đình.
Con chó này là lễ vật sinh nhật từ chỗ Hách Liên Kỳ tặng hắn, ngày thường không ít lần ỷ vào lang khuyển hung lệ mà ngang ngược, lúc này lại bị người giết ngay trước mắt hắn. Đây cũng không phải là đánh chó không nhìn mặt chủ nhân, mà là đem da mặt hắn cũng xả xuống dưới giẫm đạp lên!
Hắn tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, xoay người bất chấp tất cả mà mở miệng mắng: “Thứ tạp chủng không muốn sống nào …”
“Ba” một tiếng, đầu cũng bị đánh lật sang một bên, dấu năm ngón tay hiện lên trên mặt, nửa khuôn mặt đều sưng vù. Hách Liên Chiêu bị đánh đến ngốc lăng, cũng không dám gào lớn tiếng, lí nhí kêu: “Cha…”
Người đánh hắn đúng là gia chủ Hách Liên Tuyệt. Hắn trước kia ở tái ngoại dốc sức làm việc, thích mặc quần áo theo kiểu người Hồ. Hôm nay lại thay hoa phục vấn tóc đội mũ, ngay kim hoàn trên tai cũng tháo ra, là bộ dáng trịnh trọng hiếm thấy.
Hách Liên Chiêu đã bị phụ thân giáo huấn một lần, vốn là trong lòng tức giận, lại nghe nói vị quý khách kia thế nhưng không coi trọng đại ca mình, liền đem hết thảy đều trút lên người Hách Liên Ngự. Ngày đó thừa dịp mọi người đi tiễn khách, hắn liền đem Hách Liên Ngự xách đến hậu sơn, đánh một trận thừa chết thiếu sống.
Hắn lần này đã có kinh nghiệm, đánh người không đánh lên mặt, dùng cũng là xảo kình, khiến cho người đau đến chết đi sống lại, bề ngoài lại không nhìn ra manh mối. Sau khi đánh xong, liền bình thản xuống núi, để mặc tiểu tử kia ở lại trên núi làm mồi cho lang sói, quay đầu lại chết không đối chứng, cũng không ai sẽ bởi vì tiểu tiện nhân này mà động chạm đến hắn.
Cũng may là Lạp Mai rất nhanh tìm đến.
Nàng nhìn Hách Liên Ngự bị mang đi, không dám ngăn trở, cho dù lòng nóng như lửa đốt cũng không dám bước ra, cho đến khi nhìn thấy Hách Liên Chiêu xuống núi, mới dám đi tìm Hách Liên Ngự.
Hách Liên Ngự quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, đau đến mức kêu không ra tiếng, giống con mèo nhỏ đang hấp hối. Lạp Mai nhịn nước mắt đem hắn cõng trở về, lấy thuốc ngày đó Mộ Thanh Thương lưu lại thoa lung tung cho hắn, lại nghe thấy hài tử miệng thì thào mê sảng “…Dẫn ta đi…”.
Trong phút chốc, nàng che miệng lại, nước mắt rơi như mưa.
Hách Liên Ngự tỉnh lại, liền nhìn thấy Lạp Mai vẫn không nhúc nhích mà ngồi bên cạnh, giống một thi thể mà đám hạ nhân không có hảo ý kể chuyện ma quỷ cố ý hù dọa hắn, cho đến lúc hắn cẩn trọng vươn tay đi sờ sờ, bị nàng trở tay nắm lấy, sợ tới mức run lên.
“Ngự nhi…” Trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình của Lạp Mai. Hắn chỉ nghe thấy thanh âm của nàng mang theo nghẹn ngào: “Nói cho nương nghe, ngươi có phải còn đang nghĩ đến vị đại nhân kia? Ngươi… có phải muốn đi cùng hắn hay không?”
Hắn do dự trong chốc lát, lí nhí “Ân” một tiếng.
Lạp Mai hỏi: “Tiểu thiếu gia đánh ngươi, có đau hay không?”
“… Đau.”
Lạp Mai nức nở một chút. Nàng nhịn nước mắt xuống, lấy một cái hành trang nho nhỏ nhét vào trong tay Hách Liên Ngự, đem cửa sổ mở ra, nói: “Vậy ngươi đi đi thôi.”
Hách Liên Ngự ngẩn ngơ, chợt nghe Lạp Mai nói liền một mạch: “Nương không cho ngươi được cái gì. Trong tay nải là hai bộ quần áo cùng bánh màn thầu hôm nay chưa ăn xong, ngươi cầm ở trên đường ăn… Trong quần áo có hai điếu tiền, là toàn bộ những gì ta tích cóp, không nhiều lắm, cẩn thận dùng, ngàn vạn đừng để cho người đoạt. Ngự nhi, ngươi… đi tìm vị đại nhân kia đi. Hắn sáng nay mới vừa đi, hẳn là đuổi còn kịp. Ngươi nếu tìm được hắn, liền nhất định phải nắm chặt, đừng lại buông tay.”
“… Nương theo ta cùng đi không?”
“Nương già rồi, đi không nổi.” Lạp Mai hôn hôn trán hắn, ôn nhu nói: “Thừa dịp hiện tại đêm tối, từ đường nhỏ chạy đi. Nương… chờ ngươi trở về.”
Hách Liên Ngự do dự thật lâu, cuối cùng bị Lạp Mai vừa xô vừa đẩy mà thúc giục ra đi.
Hắn một mạch chạy thật xa, nhưng cuối cùng thần sai quỷ khiến thế nào lại quay trở về, tới tới lui lui gây sức ép hơn nửa đêm, lúc trở lại phụ cận Hách Liên gia trời đã tờ mờ sáng.
Hắn trốn dưới mái hiên cạnh cửa sau, đang cân nhắc như thế nào đi vào, thình lình cánh cửa mở hé, hai hạ nhân khiêng một cuộn chiếu rách đi ra. Một kẻ hùng hùng hổ hổ: “Thật con mẹ nó xúi quẩy! Nữ tiện nhân nhân này chết thì chết, lại còn tìm phiền toái cho chúng ta!”
“Cũng không biết luẩn quẩn trong lòng thế nào, cư nhiên lại nhảy xuống giếng. Thằng con trai rùa đen kia của nàng cũng không gặp, không biết có phải cũng bị quỷ bắt rồi hay không!”
“Đừng nói nữa, quá dọa người. Đi một chút đi, quẳng ra ngoài đám mồ hoang là xong.”
“…”
Hách Liên Ngự ngây ra như phỗng.
Hắn không biết mình theo sau như thế nào, chỉ biết lúc phục hồi lại tinh thần, hai người kia đều đã đi rồi, bản thân thì quỳ gối trước đám mộ hoang chồng chất như núi, trước mặt mở ra manh chiếu rách, lộ ra thi thể ướt sũng bên trong.
Nương của hắn, tối hôm qua còn đối hắn ôn thanh nhỏ nhẹ, hiện tại hai mắt nhắm nghiền, làn môi xanh tím.
Hắn nắm tay nàng, không ủ ấm được tính mạng quay lại.
Hách Liên Ngự nằm ở trên thi thể Lạp Mai gào khóc.
Có vật, cho dù nắm trong tay cũng giây lát lướt qua; Có người, cho dù gần trong gang tấc cũng chợt vô tung.
—————–Sentancuoithu————–
[Lời mỗ: Chương này dài quá, mỗ cắt làm đôi nhé. Edit mòn mỏi ko thấy hết, lại sợ chư quân đợi lâu:)]
—————–Sentancuoithu————–