Phong Đao
Chương 2122 : Phiên ngoại 4 (thượng)- Vật thị nhân phi sự sự hưu (*) 2
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
4.
Mộ Thanh Thương gởi cho Hách Liên Tuyệt một phong thư, nói cho hắn biết mình sẽ không thu Hách Liên Kỳ làm đồ đệ. Để trao đổi, hắn ký xuống một điều kiện hữu cầu tất ứng.
Không vi phạm đạo nghĩa, không ảnh hưởng đến kẻ vô tội, không thẹn với gia quốc. Chỉ cần thỏa ba điểm này, ngày sau Hách Liên gia có yêu cầu gì, hắn tuyệt không chối từ.
Hách Liên Tuyệt từ khi biết Lạp Mai tự sát, Hách Liên Ngự trốn đi cũng đã đoán được kết quả này, chỉ có thể nói người tính không bằng trời định, cưỡng cầu cũng là vô dụng, liền dứt khoát đem tro cốt Tử Nhan cùng Lạp Mai đưa tới, xem như tiếp nhận lời hứa hẹn.
Ngày thu heo hắt, Mộ Thanh Thương mang theo Hách Liên Ngự đến một nơi sơn thủy vây quanh, tự tay đào hố, để Hách Liên Ngự rải nắm đất đầu tiên.
Hắn cảm thấy mình không có tư cách lừa gạt Hách Liên Ngự, liền đem chuyện xưa đều nhất nhất thuật lại rõ ràng. Sau đó cúi người xuống cùng Hách Liên Ngự đối diện, thành khẩn mà nói: “Ngươi nếu hận ta, cũng là thiên kinh địa nghĩa. Chỉ là trước đó phải cho ta cơ hội đền bù. Sau khi ân cừu thanh toán xong, nguyện ngươi trời cao biển rộng.”
Hách Liên Ngự ở trước mộ phần khóc rống thất thanh, nắm tay hắn lại dùng sức thực chặt, nửa điểm cũng không buông ra.
Đêm hôm đó, sau khi Mộ Thanh Thương đem hắn dỗ ngủ, đầu liền cảm giác ong ong. Đợi đến ngày thứ hai phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình nằm ghé trên bàn, bên cạnh để một bức thư nét mực chưa khô.
Từ sau lúc bị thương bởi Quy Hải tâm pháp, Mộ Thanh Thương cũng rất ít khi nhìn được bút tích của Đoan Thanh. Cho dù Thẩm Lưu nói hắn chính là bởi vì công pháp nên chìm vào giấc ngủ tu tâm, rốt cuộc vẫn không thể yên lòng. Hiện tại thấy được nét chữ quen thuộc, Mộ Thanh Thương nhịn không được vui mừng nhướng đuôi lông mày. Sau khi liếc qua lá thư, ánh mắt lại trầm xuống.
Đoan Thanh tính tình cô lãnh bộc trực, để thư lại dĩ nhiên cũng là lời ít ý nhiều. Trên thư chỉ viết một câu: Người này giỏi che dấu nhẫn nhịn, cẩn thận!
Mộ Thanh Thương đưa mắt nhìn hài tử còn đang ngủ, lắc đầu, đem lá thư ném vào trong lư hương cháy thành tro.
Hách Liên Ngự đời này ăn được viên đường đầu tiên là do Mộ Thanh Thương cho, trải qua ngày tốt lành đầu tiên, cũng là bắt đầu từ ngày theo hắn.
Mộ Thanh Thương đặt cho hắn một cái tên mới, gọi là Mộ Yến An, từ ý yên ổn thái bình (*), là mong ước tối bình đạm cũng tối sâu sắc đối với một hài tử. Hách Liên Ngự cực kỳ thích, từ đó về sau đem cái tên cũ cất vào đáy hòm.
[(*) chữ Yến này giống chữ Yến của Kỷ Thanh Yến, nằm trong từ “hải yến hà thanh” – biển lặng sông xanh, chỉ thời thái bình]
Mộ Yến An thay quần áo mới, tóc được Mộ Thanh Thương chải gọn gàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết rất đáng yêu, được Mộ Thanh Thương dắt ở trong tay đi qua phố lớn ngõ nhỏ, mắt thấy bao nhiêu phong thổ khác hẳn Mê Tung lĩnh, nhìn cái gì cũng đều ngạc nhiên.
Hắn cái gì cũng đều chưa thấy qua, Mộ Thanh Thương liền mang theo hắn chỉ dẫn từng cái một rõ ràng. Từ đồ chơi làm bằng đường, mặt nạ khỉ đến cầm kỳ thư họa. Hắn nhìn nhìn, lại sinh ra cảm giác tự ti chưa thấy qua cảnh đời, trong đầu tò mò cao hứng cũng dần dần phai nhạt.
Thiên hạ anh tài đếm không hết, cố tình một đại nhân vật như Mộ Thanh Thương, lại bị kẻ ếch ngồi đáy giếng là hắn quấn lên.
Mộ Thanh Thương có hối hận không? Mộ Thanh Thương có giữ được bản lĩnh của mình hay không?
Mộ Thanh Thương cảm giác bàn tay nhỏ bé kia giật giật, vì thế cúi đầu hỏi hắn: “Có phải mệt hay không?”
“… Ta không mệt, nhưng ta không muốn xem nữa.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thanh Thương, “Sư phụ, ngài dạy ta võ công đi.”
“Vội vã như vậy?” Mộ Thanh Thương ngẩn ra, xoa xoa đầu hắn “Cũng đúng, xem náo nhiệt thời điểm nào cũng có thể. Trước tiên dạy ngươi chút bản lĩnh phòng thân mới được. Nếu không, lúc ta không có ở bên, ngươi gặp phải nguy hiểm thì thế nào?”
Mộ Yến An nắm tay hắn căng thẳng, một lúc lâu mới nhỏ giọng “Ân”.
Hắn nhìn Mộ Thanh Thương khí độ cao thượng, ngọc thụ lâm phong. Cho dù mang mặt nạ bạc khắc hoa văn, nhìn không rõ dung mạo, cũng có thể thu hút không biết bao nhiêu người nhìn ngắm, cùng với thứ tiện loại như hắn kể cả mặc vào áo vàng quan ngọc cũng không giống người xuất thân cao quý, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Mà ngay cả bàn tay đang nắm lúc này, cũng không biết khi nào sẽ buông ra.
Trong lồng ngực nho nhỏ của hắn vào giờ khắc này tựa như sông cuộn biển gầm, khủng hoảng cùng phẫn nộ khó hiểu mãnh liệt. Hắn theo bản năng hít sâu vài hơi, rất giống nuốt vào một đống đao nhỏ rỉ sét loang lổ, từ cổ họng đến nội tạng đều bị cứa đến máu tươi đầm đìa, tràn ngập mùi tanh khiến người vừa ghê tởm lại vừa mê luyến.
Mộ Yến An lui ra sau lưng Mộ Thanh Thương. Người nọ nhẹ nhàng vỗ về hắn, không thấy hắn đi ra, lại xem như hắn sợ người lạ, xoay người đem Mộ Yến An bế lên.
Mộ Yến An hai tay vòng qua cổ hắn: “Sư phụ, ngài có phải là rất lợi hại hay không?”
Mộ Thanh Thương nghĩ nghĩ, nói: “Bảo hộ ngươi, hẳn là đủ.”
“Vậy… Ngài sẽ bảo hộ ta cả đời không?”
Mộ Thanh Thương tự hỏi trong chốc lát, mặt nạ lạnh như băng cọ cọ trán hài tử, thanh âm từ phía sau mang theo ý cười: “Nói không tốt. Ta chỉ có thể bảo đảm… trước khi ta chết, ngươi sẽ còn sống.”
Mộ Yến An không nói chuyện tiếp, hắn ôm chặt Mộ Thanh Thương, đem đầu dán lên ngực người nọ, tựa hồ muốn nghe nhịp đập trái tim dưới máu thịt xương cốt của người này.
Mộ Thanh Thương cảm giác tiểu hài tử trong ngực run rẩy. Hắn tưởng Mộ Yến An lạnh, liền ôm chặt hơn một chút, nhấc chân hướng khách điếm đi đến.
Hắn cũng không biết, Mộ Yến An run rẩy không phải do lạnh, không phải là sợ hãi, mà là một loại run rẩy vô cớ.
Từ khi biết hiểu chuyện liền chịu khổ ngược đãi, hắn không phải không oán hận. Nhưng mà ngoại trừ nhẫn nại chính là bất lực.
Nước mắt cùng máu tươi rất nhiều thời điểm không dám để lộ ra ngoài, chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Dần dà, liền phảng phất như có một hạt mầm ở trong lòng mọc rễ đâm chồi. Sau khi gặp gỡ Mộ Thanh Thương, đang chậm rãi từ vết thương trong lòng trước kia nở ra một đóa hoa máu chảy đầm đìa.
Hắn nhìn Mộ Yến An thuận theo ý hắn hảo hảo an trí những người này, sắc mặt hơi thả lỏng một chút, nhưng lại không biết nên xử lý với Mộ Yến An như thế nào.
Bất quá chỉ cách hai năm mà thôi, một người vì cái gì liền thay đổi nghiêng trời lệch đất đến như vậy?
Hài tử hắn nuôi lớn từ bé, rốt cuộc là khi nào… đến mức bản thân hắn đều có chút không nhận biết.
Mộ Thanh Thương thần sắc mệt mỏi, nhìn hắn thả người sau đó cũng không nói thêm cái gì, chỉ liếc nhìn Mộ Yến An một cái: “Thu dọn đồ đạc, theo ta đi.”
Mộ Yến An lui ra phía sau một bước: “Ta không đi! Ta thật vất vả mới trở thành tam thiếu gia của Hách Liên gia, vì cái gì phải đi?”
Mộ Thanh Thương đem mày nhíu đến chặt, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Ánh mắt trong khoảng khắc lạnh xuống, đưa tay một chưởng liền muốn đánh thẳng đến đan điền Mộ Yến An.
Đan điền là nơi yếu hại của người luyện võ, trong lúc nhất thời Mộ Yến An sắc mặt hoảng hốt, theo bản năng mà rút kiếm. Chỉ nghe Mộ Thanh Thương hừ lạnh một tiếng, biến chưởng thành chỉ ở trên thân kiếm bắn ra, thanh kiếm bằng sắt thế nhưng gãy thành hai đoạn!
Mắt thấy Mộ Thanh Thương lần này động thủ mang theo vẻ lãnh lệ trước nay chưa từng có, Mộ Yến An cắn răng một cái, thả đoạn kiếm dùng Tu La thủ quét tới. Trong lúc nhất thời chỉ cùng trảo đều thành ảo ảnh. Thời điểm một chỉ của Mộ Thanh Thương điểm lên lòng bàn tay Mộ Yến An, hắn chỉ cảm thấy một cỗ nội lực tinh thuần ở giữa kinh mạch cánh tay nổ tung, đau đến tê tâm liệt phế.
Nhưng Mộ Thanh Thương cũng không nhân cơ hội động thủ phế võ công của hắn, mà là kêu lên một tiếng, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó không nói một lời bỏ đi, bước chân hiếm thấy mà lảo đảo.
Có thuộc hạ nhỏ giọng tới hỏi: “Tam thiếu gia, những người đó đã an…”
“Đều giết!”
Thuộc hạ ngẩn ra. Chỉ thấy Mộ Yến An xoay người, trong nụ cười mang theo sát khí: “Mười chín người, đều giết. Thi thể ném cho chó ăn, đem máu rót vào trong ao nuôi rắn.”
Thuộc hạ lưng phát lạnh, vội vàng đáp ứng: “Dạ.”
———————–
7.
Mộ Thanh Thương lần này đi một năm mới quay lại Mê Tung lĩnh lần thứ hai.
Lúc đó Mộ Yến An mới vừa nhận được một phong mật thư, thấy hắn đến liền tiện tay đem lá thư đốt bỏ. Mộ Thanh Thương nhíu mày: “Người nào?”
Chủ nhân lá thư này chính là Táng Hồn cung chủ Hách Liên Trầm, cũng là đối thủ một mất một còn lớn nhất của Hách Liên chủ gia hiện giờ. Một năm trước Mộ Thanh Thương cùng Hách Liên Tuyệt vung tay đánh nhau, lại giúp hắn đi quan ngoại đối phó xong vài tên cao thủ dị tộc, ân uy cùng lúc thi triển như thế mới đổi lại Hách Liên Tuyệt không tiếp tục dung túng Mộ Yến An tu luyện Thiên Kiếp công nữa.
Nhưng mà bọn họ đều không biết, Mộ Yến An sớm đã âm thầm về phe với Hách Liên Trầm. Hắn yêu cầu đối phương duy trì, người nọ yêu cầu năng lực của hắn, hai người ăn nhịp với nhau, vừa lúc cấu kết cùng nhau làm việc xấu.
Bởi vậy đối mặt với câu hỏi của Mộ Thanh Thương, Mộ Yến An cười cười, lấy lời dỗ dành hắn: “Có cô nương viết thư tâm sự. Ta mặc dù vô ý, rốt cuộc cũng phải nhìn đến thể diện người ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Thanh Thương hơi thả lỏng, liếc mắt đánh giá hắn một cái: “Ngươi cũng đến tuổi hợp hôn, nên suy xét chung thân đại sự.”
Mộ Yến An cũng không thích đề tài này. Ở trong mắt của hắn, thế gian không có gì nữ nhân nào xứng với Mộ Thanh Thương, cũng không có nữ nhân nào lọt vào mắt mình, trên đời thanh sắc khuyển mã đều bất quá là quân cờ gặp dịp thì chơi, nào xứng với hai chữ “chung thân”?
Nhưng mà hắn không phản bác, cười cười đi đến bên cạnh Mộ Thanh Thương, hỏi: “Sư phụ vì sao đột nhiên đến Mê Tung lĩnh?”
“Đến xem…” Ngươi sống có tốt hay không.
Nửa câu phía sau ở trong lòng hắn xoay chuyển, nhớ đến một chuyện Thiên Kiếp công, rốt cuộc tai hoạ ngầm còn đó, Mộ Thanh Thương liền thở dài: “Ngươi tự mình bảo trọng, ta đi trước.”
“… Sư phụ muốn đi đâu?” Mộ Yến An kéo lấy tay hắn “Ta biết sư phụ đối với việc ta làm hiện giờ nhìn không được. Nhưng mà Hách Liên gia trước mắt cường địch vây quanh, đồ nhi tứ cố vô thân, Thiên Kiếp công tuy mạnh, rốt cuộc chưa thành viên mãn, thật sự là sợ…”
“Vậy ngươi liền theo ta đi.”
Mộ Yến An nắm chặt quyền, đầy mắt không cam.
Mộ Thanh Thương dừng bước lại, cuối cùng vẫn là rút tay về: “Ngươi sẽ không có việc gì.”
Ánh mắt Mộ Yến An cơ hồ muốn khóc lên. Mộ Thanh Thương chung quy không đành lòng, trước khi lên ngựa đối hắn nói: “Không cần hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta trở lại.”
Hắn đi rồi, giơ roi giục ngựa, nhất kỵ tuyệt trần.
Chỉ để lại cho Mộ Yến An một chiếc mặt nạ điêu khắc bằng bạc lạnh như băng.
Hắn nhìn con đường Mộ Thanh Thương rời đi, ngón tay vuốt ve mặt nạ, trên mặt vẫn còn ý cười, đọng lại thành một bức họa ngoài cười nhưng trong không cười.
…. Ngài thật sự sẽ trở về sao, sư phụ?!