Phong Đao
Chương 31 : Khinh cuồng (bảy)
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Cố Tiêu còn chưa kịp thấy rõ, lại một côn mang theo kình phong nghênh diện quét đến. Y nghiêng đầu né qua, nhịn đau nâng tay trái lên, điểm lên cổ tay người kia một cái, chỉ lực theo ngón tay truyền vào kinh mạnh bùng nổ, cánh tay người nọ lập tức mất khí lực, bị y đoạt lấy tề mi côn.
Nhưng mà hai thuyền phía trước đã quay ngược trở về, chặn lại đường lui của y. Cự ly gần không tiện bắn cung, ba chiếc thuyền liền quây thành hình tam giác, Cố Tiêu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt một cái, sáu sợi dây thừng bắn ra, mặt trên có quấn liễu diệp đao, chỉ cần quệt vào da thịt là máu tươi đầm đìa.
Cố Tiêu không dám khinh mạn, dưới chân mượn lực một chút, thân hình như hồng nhạn đột ngột từ sàn thuyền tung mình bay lên. Sáu sợi dây thừng ở dưới chân y lần lượt thay đổi phương vị, sáu hắc y nhân nắm chặt dây thừng cũng phóng người theo, lấy dưới chân Cố Tiêu làm tâm điểm, tung hoành qua lại, chỉ trong vài hơi ngay ở giữa không trung đem y buộc thành cái bánh chưng!
Một người trong đó lạnh giọng quát: “Kéo!”
Liễu diệp đao đã ở trên người Cố Tiêu cắt ra mấy vết, nếu chỉ dùng thêm một chút lực, ắt sẽ giống như bị lăng trì thiên đao vạn quả. Ngay trong khoảng khắc người kia vừa dứt lời, tề mi côn trong tay Cố Tiêu bắn ra nhanh như điện chớp, đập mạnh vào đầu một hắc y nhân. Kình lực hướng đó liền buông lỏng. Không đợi những người còn lại kịp phát lực, Cố Tiêu khẽ quát một tiếng, trường đao trở tay chém xéo lên, đồng thời cả người như một tảng đá nặng đột nhiên rơi xuống!
Lực rơi xuống đối lập với thế đao, trên người Cố Tiêu bị rạch ra mấy vết máu, da thịt đều theo dây thừng kéo rách, tốt xấu cũng thoát được vòng vây mà ra. Y không tham chiến, một tay nắm lên dây thừng, vận đủ mười phần khí lực kéo mạnh, một hắc y nhân chưa kịp buông tay liền bị y tà tà quăng ra ngoài.
Đạo lý song quyền nan địch tứ thủ (*), Cố Tiêu từ trước đến giờ đều hiểu rõ, ánh mắt thoáng nhìn ba người bên kia đã sắp chạy qua triền núi, y cắn răng liều mạng chịu một chưởng, mượn lực đạp lên mặt nước mà đi. Kinh Hồng quyết vận đến cực hạn, dưới chân như cưỡi gió lên không trung, chỉ nhô lên hụp xuống vài lần đã dừng lại trước mặt ba người kia.
[(*) hai tay khó địch lại bốn tay]
Thừa dịp truy binh chưa đến, Cố Tiêu còn chưa đứng vững, trường đao trên tay đã thuận thế chuyển theo, nương theo thân pháp đang di động, sử ra thức thứ nhất “Du long” trong Kinh Hồng đao pháp.
“Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long”, chiêu này là thức thứ nhất của Kinh Hồng đao pháp, cũng là bước đệm để di chuyển sang thức thứ hai. Ra tay nhanh, đao thế hung mãnh, như cuồng long vẫy đuôi bẻ gãy nghiền nát kháng lực từ bốn phương dễ như chơi. Trong nháy mắt, toàn bộ tay phải của y đều bị chấn động, trên đao lại vững vàng giữ chặt móc sắt trong tay nam nhân kia. Cả hai cùng đấu sức, Cố Tiêu không để mình chịu thiệt, liền hạ tay xuống, trường đao bị móc sắt hất lên cao, ngay trong khoảnh khắc đó, tay trái y dùng chỉ như đao, điểm lên huyệt Cự Khuyết của nam nhân này.
Kinh Hồng đao pháp thức thứ hai “Kinh Lôi”, dùng chữ “Phá” làm bí quyết, vận dụng trên đao, thích hợp nhất là từ trong trùng vây đột phá. Nhưng mà Cố Tiêu tuổi còn trẻ, nhãn lực không đủ để nhìn ra sơ hở của địch nhân, đơn giản đem một thức này cải biến, chuyên dùng chỉ lực tập kích bất ngờ các đại huyệt của đối phương.
Cự Khuyết chính là một trong những tử huyệt trên người, bị một chỉ lực mạnh mẽ này xâm lấn, nội lực toàn thân đều ở nơi này nổ tung. Nam tử kia vốn muốn nhân cơ hội một móc ngay cổ họng phong hầu đoạt mệnh, kết quả móc mới vừa đưa lên cổ Cố Tiêu, tâm mạch đã bị tấc tấc đứt đoạn.
Móc sắt thiếu chút nữa móc vào da thịt trên cổ y, Cố Tiêu từ quỷ môn quan nhặt cái mạng trở về nghĩ lại lại không sợ hãi mà nhiệt huyết càng sôi trào hưng phấn. Đôi mắt y nheo lại, nghe sau tai có tiếng gió, liền cởi ra áo choàng ngoài vung lên, lập tức một loạt mũi tên đem chiếc áo lành lặn bắn thành tổ ong vò vẽ.
Trong lòng biết truy binh đuổi tới, Cố Tiêu thấy nàng kia tay cầm Nga Mi thích (*) đặt trên cổ họng thiếu niên, đột nhiên cười lạnh một tiếng, sờ tay vào ngực lấy ra một vật giáp mặt vung ra, trong khoảng khắc liền bùng lên như mưa rào đổ xuống hoa lê!
Sở Tuần tuổi không lớn lắm, nói chuyện lại rất mạch lạc, thông minh lãnh tĩnh không giống thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi “Ta bắt lấy cơ hội để A Nghiêu chạy trốn, cũng hy vọng hắn có thể đem tin tức này truyền ra ngoài.”
Ý tưởng dưới tình thế cấp bách, tuy rằng hấp tấp, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn để thực hiện.
Đáng tiếc tiểu Thịt Viên chỉ có nhiều thịt, lại thiếu đầu óc… Những lời này Cố Tiêu không nói ra, mà thay đổi thành tương đối uyển chuyển: “Đáng tiếc hắn quá nhỏ, không hiểu ý tứ của ngươi, chỉ có thể chạy nhặng lên khắp nơi như con ruồi không đầu, hy vọng có thể tìm được người đến cứu ngươi.”
Sở Tuần cười khổ một tiếng: “Không quản nói như thế nào, có thể từ trong tay Táng Hồn cung thoát vây đã là rất may mắn.”
“Hiện tại thở phào còn quá sớm.” Cố Tiêu nhặt lên nhánh cây trên mặt đất phủi đi vài cái “Động đến người của hoàng thất, chính là lấy thủ cấp mà liều mạng. Lúc này bọn họ đều sẽ biến thành đỉa đói đeo bám theo chúng ta không bỏ.”
Sở Tuần: “Ta không thể rơi vào tay bọn họ, nếu không hậu hoạn vô cùng.”
Cố Tiêu trong lòng minh bạch, Sở Tuần lấy tên họ thật để tương giao, đều không phải là cảm niệm ân cứu mạng gì cả, chẳng qua là trước mắt hắn không còn biện pháp nào.
Hắn thực sự cần một người có thể bảo hộ hắn quay trở về an toàn. Nói là sợ chết cũng được, mà vì đại cục cũng được, Sở Tuần cùng Sở Nghiêu đều nhất định phải được an toàn, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Thiếu niên xuất thân hoàng tộc này đem tính mạng chính mình buộc cùng quốc gia, giao phó cho một người xa lạ, đánh cuộc không phải là nhân tình ấm lạnh, mà là ân cừu đạo nghĩa.
Nếu Cố Tiêu đáp ứng, tựa như gánh lấy trọng trách ngàn quân, mỗi một bước đi không cẩn thận liền chết không có chỗ chôn.
Nhưng nếu y không đáp ứng…
Y không lên tiếng thật lâu, Sở Tuần cũng an tĩnh mà chờ. Sau một lúc, Cố Tiêu mới mở miệng: “Ngươi muốn đi chỗ nào?”
“… Trước đi tìm A Nghiêu, cách phương Bắc càng xa càng tốt.” Sở Tuần trong lòng vui mừng, cố gắng ở trong đầu nhớ lại “Cách Miên Phong thành không xa là Du Châu thành, thủ thành Lục đại nhân là thân tín của Cửu hoàng thúc ta, xưa nay thân dân ái quốc, đích xác có thể tin cậy. Cố đại hiệp nếu có thể đem hai huynh đệ ta đưa đến chỗ Lục đại nhân, liền không còn phải lo ngại gì nữa, ngày khác nhất định trọng thưởng báo đáp!”
Cố Tiêu khóe miệng mếu xệch. Trên vai đột nhiên áp trọng trách như vậy, trước mắt căn bản y cười không nổi.