Phong Đao

Chương 32 : Khinh cuồng (tám)

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Con đường gian nan nhất trong mười mấy năm Cố Tiêu từng đi qua, chính là một đường mang theo Sở Tuần quay lại Kim Thủy trấn.



Sát thủ của Táng Hồn cung ùn ùn kéo đến. Trải qua mấy phen tìm được đường sống trong chỗ chết, Cố Tiêu cho dù là kẻ tài cao lớn mật, hiện tại cơ hồ cũng trở thành chim sợ cành cong, ban đêm cho dù một cơn gió thổi mạnh, đều có thể đem y bừng tỉnh bật dậy.



Lúc đi chỉ dùng hai ngày, khi trở về lại kéo dài đến năm ngày. Những sát thủ đó quả thực là chỗ nào cũng có, cho dù chỉ một gốc cây to ven đường, đều có khả năng lúc ngươi đi ngang qua đột nhiên hạ xuống thiên la địa võng.



Từ trong tay người chết đoạt lấy bả đao, Cố Tiêu dọc theo đường đi liền giống như con mèo ẩn núp, mang theo Sở Tuần trốn đông trốn tây, đem toàn bộ bản lĩnh lẩn tránh khi gây họa lúc còn bé ra sử dụng nhưng vẫn bị đeo bám không bỏ. Trong năm ngày đó, trên người Sở Tuần thêm vài vết thương, Cố Tiêu càng là mệt mỏi tới cực điểm.



Y chưa bao giờ cảm thấy biết ơn sư phụ sư công những năm gần đây không cho phép y chểnh mảng luyện tập một ngày, cũng chưa bao giờ sâu sắc cảm nhận được bản thân mình hữu tâm vô lực đến như thế.



Tất cả những bốc đồng khinh địch đều bị Cố Tiêu dẫm nát dưới lòng bàn chân. Y giống như một nhúm bông thấm nước, liều mạng từ trên người đối thủ học hết thảy những kinh nghiệm hữu dụng, bức bách chính mình trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng trưởng thành, lại càng không cần dùng đến võ lực đối mặt khó khăn, mà muốn học cách bắt lấy tất cả các cơ hội để phá vây.



Cho đến lúc y vất vả lắm mới tạm thời cắt đuôi được truy binh, mang theo Sở Tuần trở lại Kim Thủy trấn đã là hoàng hôn năm ngày sau.



Cố Tiêu trong tình trạng kiệt sức vẫn không dám khinh thường, cả người căng như dây cung, cảnh giác với từng người đi ngang qua. Y không trực tiếp mang theo Sở Tuần đi đến khách điếm cũ, mà ở trong thành đợi đến hơn nửa đêm, xác nhận không có kẻ nào lén lút đeo bám, mới thay đổi trang phục, mang theo Sở Tuần đi tìm Sở Nghiêu.



Y hướng chưởng quầy hỏi thăm một lúc, biết được mấy ngày nay không có gì khác thường. Ba ngày trước có nữ tử mang theo đao đi tới, từ đó đến nay liền ở lại trong khách điếm.



Cố Tiêu cảm thấy có thể nhẹ nhõm thở ra, mang theo Sở Tuần lên lầu, đi đến trước cửa phòng đóng kín, mơ hồ có thể thấy ánh đèn sáng tỏ bên trong.



Y gõ gõ cửa, miễn cưỡng khép lại tươi cười, bắt chước giọng điệu của điếm tiểu nhị: “Hạnh hoa tửu mới ra lò, mơ chín ngào đường đây… khách quan muốn dùng hay không?”



Một tiếng vang nhỏ, cửa mở. Một bàn tay tinh tế thon dài nhanh như chớp thò ra, chuẩn xác không lầm mà kéo một tai Cố Tiêu, lấy khí thế lưu manh như thổ phỉ đem y tha vào trong phòng, ấn lên trên bàn.



Sở Tuần ngoài cửa bị kinh hoảng, ngây ra như phỗng.



“Người bên ngoài, thất thần làm gì? Đi vào!” Động thủ chính là một nữ nhân mặc áo đỏ thẫm, tóc dài búi cao, ngoại trừ một cây trâm bằng gỗ mun thì không còn trang sức gì khác, một tay cầm trường đao đen huyền, một tay túm áo Cố Tiêu, chân trái nâng lên dẫm trên ghế, chỉ một ánh mắt liếc qua, liền sắc bén hơn bất kỳ người nào Sở Tuần từng gặp trong đại nội.




Thấy thằng nhãi ranh này cuối cùng cũng có dũng khí áp chế một điểm không biết tự lượng sức mình xuống, Cố Thời Phương lúc này mới từ từ nhẹ nhàng thở ra.



Thông thường làm người đương nhiên phải có lòng chính nghĩa, nhưng nếu không có bản lĩnh gánh vác hậu quả, không những khiến chậm trễ thời cơ, lại hại người hại mình.



Hành hiệp trượng nghĩa không phải chỉ bằng dũng khí lỗ mãng, mà là một hồi dốc hết tâm huyết, thận trọng từ lời nói đến việc làm.



Nàng từ trong miệng Sở Nghiêu biết được hành động của Cố Tiêu mấy ngày gần đây, hôm nay lại thấy vẻ khẩn trương cùng hưng phấn trong mắt y, vừa vui mừng với sự trưởng thành của đồ đệ, cũng lo lắng y quá phận mà nảy sinh kiêu ngạo.



Cố Thời Phương đời này tuy là nữ lưu, nhưng đã làm qua nhiều việc, gặp qua nhiều người, thực sự là không ít.



Trên đời này có ba loại người bị chết nhanh nhất. Một là kẻ không hiểu tình thế, hai là người không có chừng mực, ba chính là hạng không biết tự lượng sức mình.



Cố Tiêu là truyền nhân nàng nửa đời tâm huyết dưỡng ra, võ công cũng tốt, mà tính tình cũng cực giống nàng thời trẻ trước kia. Chính bởi vì nàng đã từng vấp ngã, liền không thể để cho y rơi xuống hố một lần.



Mắt thấy Cố Tiêu nghe lọt những lời giáo huấn lần này, nàng thu liễm những nỗi xao động trong lòng, Cố Thời Phương mới hỏi: “Biết sai rồi chưa?”



Cố Tiêu vén vạt áo lên, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính mà đối nàng cúi đầu: “Đồ nhi biết sai, tạ sư phụ dạy bảo!”



Lời y nói ra, Cố Thời Phương liền cười. Nụ cười này không còn vẻ lãnh lệ, mà như sông băng tan chảy, như dòng nước ấm giữa trời đông, khiến Sở Tuần, Sở Nghiêu không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.



“Nếu biết sai, liền trở về lĩnh phạt.” ngón tay Cố Thời Phương gõ nhịp lên mặt bàn “Mỗi ngày huy đao vạn lần, buổi đêm đi thay sư công ngươi chép sách, hắn đang ở nhà chờ ngươi.”



Cố Tiêu không phản đối, chỉ hỏi: “Vậy hai người bọn hắn…”



Ánh mắt Cố Thời Phương liếc qua hai hài tử, trên gương mặt thoáng vẻ trịnh trọng: “Sáng sớm ngày mai, ta tự mình hộ tống bọn họ đi.”