Phong Đao
Chương 34 : Thư nhà
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Sở Tích Vi trầm mặc thật lâu. Diệp Phù Sinh phục hồi lại tinh thần, thầm nghĩ mình chính là được đà lấn tới, liền lách vai tránh khỏi kiềm giữ của hắn, xoay người khoác thêm kiện ngoại bào muốn đi ra hướng ngoài cửa.
Trong lòng y tràn đầy hoảng loạn, cân nhắc cước bộ của mình, đại khái là có thể trong nửa canh giờ chạy qua nửa cái Cổ Dương thành, nói không chừng liền gặp được Đoan Thanh.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng mà Diệp Phù Sinh thương thế mới khỏi, đừng nói vận khởi khinh công, chỉ việc y ra khỏi cửa này cũng đã có điểm miễn cưỡng.
Lúc y đẩy cửa ra Sở Tích Vi mới hồi thần, nhíu mày quay người lại. Chỉ thấy Diệp Phù Sinh đứng ở trên thềm đá, chính là không thể vận khinh công mà đi, ngược lại vô lực ngã ngửa ra.
“Ngươi muốn chết sao?!” Sở Tích Vi bước chân nhảy vọt tới, vững vàng đem người tiếp vào trong ngực, miễn cho cái gáy y đập xuống đất lại bất tỉnh.
Diệp Phù Sinh dựa vào người hắn đứng vững lại, nói: “A Nghiêu, ta nhất định phải đi tìm hắn, nhất định phải tìm được hắn!”
Y bị một ngụm rượu hương vị cổ quái kia gợi lên trăm ngàn vướng bận, hận không thể quay ngược thời gian, trở lại những năm tháng hết thảy mọi chuyện còn chưa bắt đầu. Nhưng mà, thời gian chính là một kẻ không lưu tình cho bất cứ người nào. Ngoại trừ bản năng muốn tìm lại cố nhân để giải nỗi bi ai bao năm qua, y cũng không biết chính mình còn đủ thời gian để làm những gì.
Sở Tích Vi nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên hành động.
Hắn vươn tay cởi chiếc áo choàng có mũ trùm trên người mình, đối mặt gắn lên người Diệp Phù Sinh, đem y bọc lại kín mít tựa hồ một cuộn nem rán khổng lồ. Không đợi Diệp Phù Sinh từ giữa giãy dụa thò đầu ra, Sở Tích Vi đã xoay người vòng qua sau gối y, hai tay phát lực đem thân thể nam tử thon dài ôm lấy, vận khởi khinh công vọt người mà lên. Ngay cả làm đến nơi đến chốn cũng lười, một đường đạp lên cành cây mái ngói nhanh chóng chạy về hướng cửa thành Tây.
Diệp Phù Sinh bị cái tư thế không ra dáng trượng phu này lôi đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên (*), nhưng mà Sở Tích Vi hiển nhiên không có kiên nhẫn nghe y dong dài, lúc y vừa mới thò đầu ra, liền cau mày nói: “Ngươi lại tiếp tục lắm miệng ta liền ném ngươi xuống a.”
[(*) ý chỉ chết đi sống lại]
“… A Nghiêu, ngươi càng lớn càng không đáng yêu!” Diệp Phù Sinh thở dài, đột nhiên liền sinh ra cảm thán “Hài tử trưởng thành không nghe lời mẫu thân”, thức thời mà câm miệng.
Y thực sự không dám nói một lời, Sở Tích Vi lại có chút hờn dỗi, cứ cảm giác như một quyền đánh vào gối bông, không có chỗ giảm bớt lực, ngược lại càng có chút đè nén. Chính là thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng đảo qua đảo lại mấy lần, chung quy một chữ cũng không thốt ra, giữa hai người nhất thời trầm mặc, cước trình ngược lại càng nhanh, không bao lâu liền tới cửa thành Tây.
Bởi vì Đoạn Thủy sơn trang vừa sinh biến mấy ngày gần đây, trong thành Cổ Dương người người bất an, quan phủ không thể không căng đầu nhức óc với đám nhân sĩ võ lâm lui tới, khiến cho cửa thành phía Tây nguyên bản để hoang lúc này cũng có quan binh tuần thú.
Sở Tích Vi vốn là nghĩ cửa thành mới mở ra không lâu, cho dù Đoan Thanh ngồi xe ngựa cũng đi không được bao xa. Nhưng không ngờ lúc hắn mang theo Diệp Phù Sinh khẩn cấp đuổi đến, chỉ nhìn thấy thuộc hạ cải trang thành mã phu đang dắt ngựa dẫn xe, băn khoăn ở trước cửa thành.
Diệp Phù Sinh nhìn vẻ mặt phiền muộn của hắn vốn là thú vị, chỉ là khi thấy đôi mày kia nhíu chặt, lại có chút đau lòng, khó hiểu suy nghĩ: đứa nhỏ này trước kia khóc lớn cười to, tính khí nóng nảy nhưng vẫn luôn thẳng thắn, càng miễn bàn tới việc nhíu mày cân nhắc, hiện tại như thế nào lại biến thành như vậy?
Mười năm qua mình không nhìn tới, rốt cuộc hắn đã trải qua như thế nào?
Bách Quỷ môn chủ ở trên giang hồ thân phận hiển hách, nhưng rốt cuộc đã trải qua những ngày như thế nào?
Y nghĩ như vậy, liền nhịn không được đưa tay rút tờ thư kia xem. Sở Tích Vi cũng không ngăn lại. Chờ đến khi đọc xong, Diệp Phù Sinh nhướng nhướng mày: “Đây là lão trượng nhân (*) kêu ngươi đi tìm vị hôn thê bỏ trốn?”
[(*) lão trượng nhân: cha vợ]
Sở Tích Vi: “… Nghĩ cái gì vậy, nàng mới có mười ba tuổi!”
Ý cười trên mặt Diệp Phù Sinh càng sâu: “Chẳng lẽ là con dâu nuôi từ bé?”
Tôn Mẫn Phong xem đủ cười đủ. Để phòng ngừa người nào đó thẹn quá thành giận, rốt cục đại phát từ bi đi ra hoà giải: “Là cháu gái của lão môn chủ nhà chúng ta, hiện tại rời nhà trốn đi muốn làm chút việc không biết trời cao đất rộng. Làm tiểu thúc cho dù phiền toái cũng phải đem nàng về giáo huấn.”
Diệp Phù Sinh đuôi lông mày vừa động, Sở Tích Vi ngón tay gõ lên mặt bàn, cười lạnh nói: “Nàng không phải là không biết trời cao đất rộng, mà là ăn gan hùm mật gấu, muốn lật trời đây mà!”
“Quay qua quay lại bất quá chỉ là một cô nhóc choai choai, có thể nháo ra cái gì được chứ?” Diệp Phù Sinh lắc đầu, rót cho hắn chén nước “Trước hãy bớt giận a!”
Sở Tích Vi tiếp chén uống cạn, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu “Còn nhớ rõ Lục Minh Uyên không?”
Diệp Phù Sinh hồi tưởng lại một chút, nói: “Lục Minh Uyên của Tam muội thư viện?”
“Đoạn Thủy sơn trang chỉ trong một ngày bị hủy, đám người có chút tên tuổi trong chốn võ lâm mấy ngày gần đây đều hướng Cổ Dương thành tụ hội, chỉ có hắn suất lĩnh thủ hạ quay trở về… Ngươi nói, đây là vì cái gì?”
Diệp Phù Sinh suy tư một khắc, đột nhiên nhớ tới lúc này đang là giữa tháng tám, sự tình có thể khiến cho Lục Minh Uyên cúi đầu bồi tội cũng phải dứt áo rời đi, chỉ có…
“…Là thi Hương!” Diệp Phù Sinh trong mắt tinh quang chợt lóe lên “Nam Nho hạ sơn?”