Phong Đao

Chương 36 : Ấn ký

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Ngõ Huỳnh hoa nơi thành Nam, là một con đường nhỏ bình thường không có gì lạ trong Tướng Quân trấn. Trước không có quán rượu trà lâu, sau không có tiệm vải, hoa phường, chỉ có vài ngôi nhà tường đất mái ngói cũ kỹ, hai bên chừng chục hộ gia đình. Vài năm này chiến sự gia tăng, người trong trấn bỏ đi không ít, đầu ngõ chỉ còn lại có hai ba hộ mẹ goá con côi; căn nhà có tường viện bao quanh trong cùng kia chính là nơi ở của Thẩm tiên sinh.



Nghe nói Thẩm tiên sinh tuổi gần hoa giáp (*), nhưng thân thể nhanh nhẹn, tinh thần cũng tốt, ở đây đã hơn nửa năm, tuy rằng không hay ra khỏi cửa, nhưng nhà ai có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, đi xin hắn lời khuyên hẳn không sai. Chỉ là hai ngày nay Thẩm tiên sinh bỗng nhiên nghỉ dạy, đem đám học trò thính học đều đuổi về nhà, nói là bị bệnh muốn tĩnh dưỡng. Có người mang trứng gà bánh gạo đến thăm, cũng đồng loạt được ăn “bế môn canh”.(**)



[(*) hoa giáp: là một vòng tuần hoàn của thiên can (12 năm), chỗ này nói tắt của “lục thập hoa giáp” đại khái gần 60 tuổi]



[(**) bế môn canh: bị đóng cửa từ chối tiếp khách]



Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh hỏi thăm xong, liền tùy tiện dùng chút cơm canh, thừa dịp sắc trời còn chưa tối, quẹo vài cái liền tiến vào con ngõ nhỏ.



Trước mắt thời tiết cuối thu, từ phía trong tường viện của Thẩm gia ló lên một cây cổ thụ ở trong gió lạnh rung rinh, lá vàng khô rơi xuống đầy đất cũng không người quét tước. Một con quạ đen gầy xơ xác đứng ở trên chạc cây, nhìn thấy người lạ cũng không sợ, há mồm kêu lên một hồi như khóc tang.



Sở Tích Vi bỗng nhiên cười cười, đối Diệp Phù Sinh nói: “Gần đây chợt nghe tiếng quạ đen kêu, là điềm xấu cực lớn.”



Diệp Phù Sinh nhíu mày: “Ngươi còn sợ quạ đen?”



“Ta mấy năm nay thấy quạ đen nhiều, không có gì ngạc nhiên. Bất quá…” Dừng một chút, Sở Tích Vi khóe môi nhếch lên “…mỗi lần ta nhìn thấy quạ đen, đều gặp phải người chết.”



Hai người liếc nhau, Diệp Phù Sinh tiến lên gõ cửa. Cũng không thấy y bóp cổ họng gì cả, thanh âm lại giống như phụ nhân kêu lớn: “Thẩm tiên sinh có nhà không? Khuê nữ nhà ta nói đến tìm ngươi hỏi chữ, nhưng trời lúc này cũng không còn sớm mà nàng vẫn chưa quay về, tiên sinh có gặp qua không?”



Cánh cửa được khóa bên trong. Diệp Phù Sinh gõ vài cái không thấy động tĩnh, dùng nội lực đẩy cửa ra, then cài chặn ngang liền gãy ngay giữa. Cũng may lúc này tuy là giữa ban ngày ban mặt, nhưng ngõ hẻm này cũng không người qua lại, miễn bị xem thành cường đạo.



Cửa mới vừa đẩy ra một cái khe hở, Sở Tích Vi liền phóng về phía trước, tóm lấy Diệp Phù Sinh xoay người sang một bên. Chỉ thấy một loạt cương châm từ trong khe cửa đột nhiên bắn ra, cơ hồ là sát qua góc áo bọn họ cắm ngập vào bức tường đá đối diện. Trên cương châm không biết là ngâm qua cái gì, vậy mà có thể đem đá tảng xung quanh ăn mòn thành những cái lỗ to cỡ đầu ngón tay!




Bàn tay Diệp Phù Sinh đáp lên uyển mạch của hắn. Đúng lúc này, kẻ nguyên bản đang “chết ngất” đột nhiên mở to mắt, chiếc chăn trên người hắn tung lên, che khuất tầm mắt Diệp Phù Sinh, trong tay phải sát tường lại nắm một cây chủy thủ, thừa dịp bất ngờ nhắm ngay ngực đâm tới, tay còn lại nắm chặt tay Diệp Phù Sinh!



Cùng lúc đó, lão nhân vẻ mặt nghèo kiết hủ lậu bỗng nhiên hành động, trong ánh mắt mờ đục đột nhiên xuất hiện tia sáng kinh người, từ trong tay áo rơi xuống một thanh kiếm nhỏ, đâm thẳng tới đan điền Sở Tích Vi!



Một tiếng kêu vang lên, thanh âm mũi đao đâm vào da thịt. Cũng không thấy được động tác Diệp Phù Sinh như thế nào, chỉ thấy tấm chăn đáng lẽ trùm lên người y lại quay ngược lại, thuận thế cuốn lấy cánh tay cầm dao của người nọ. Chủy thủ đâm ra, ở thời điểm cách ngực Diệp Phù Sinh không đến một tấc, lại bị Diệp Phù Sinh điểm trúng uyển mạch, đoạt được lưỡi dao trở tay đâm ngược lại.



Y nhìn cũng không thèm nhìn tới, hạ thủ lại khó được tàn nhẫn vô tình. Chủy thủ đâm xuyên qua cổ họng người nọ, máu tươi vọt ra trên đệm, lập tức ngã xuống thành một khối thi thể chết không nhắm mắt.



“Khi còn sống vất vả giả bộ ngủ, không bằng chết đi tha hồ an nghỉ, hà tất phải làm vậy?” Diệp Phù Sinh lắc đầu, quay lại nhìn về phía Sở Tích Vi, chậc chậc mấy tiếng “A Nghiêu, phải kính già yêu trẻ a!”



Sở Tích Vi lạnh lùng hừ một tiếng. Khoảng khắc vừa rồi, lão giả kia vốn tưởng rằng lần này đánh lén nắm chắc phần thắng, không ngờ tới bị Sở Tích Vi thình lình nắm lấy cổ tay, đến lúc kịp phản ứng, tay phải liền bị một cơn đau đến tê tâm liệt phế – bắt đầu từ cổ tay bị nắm chặt, kinh mạch bị nội lực từ từ chấn đứt!



Lão giả đau đến cả người run rẩy, trên mặt lại không thấy mồ hôi lạnh. Diệp Phù Sinh bấm tay ở trên mặt hắn một cái, liền kéo xuống một cái mặt nạ da người tinh xảo, khuôn mặt phía dưới rõ ràng là một tráng niên nam tử.



Người này hận đến trừng mắt muốn nứt ra: “Các ngươi…”



“Ta hỏi ngươi một câu, ngươi đáp một câu. Nếu không…” sắc mặt Sở Tích Vi bất biến, nói chuyện lại mang theo hương vị âm trầm. Người này thấy thế liền muốn cắn răng, kết quả bị một bàn tay tát cho quay cả đầu, nửa khuôn mặt đều sưng phù lên, mấy cái răng lẫn máu loãng phun ra.



Diệp Phù Sinh dò xét thấy trong mấy cái răng có một viên thuốc độc, đối Sở Tích Vi khen: “Nhanh tay lẹ mắt, ta rất vui mừng nha!”



“Chưa nói rõ ràng, ta đã chuẩn cho ngươi chết rồi sao?” Sở Tích Vi không để ý đến y, từ trên cao nhìn xuống người kia đang giãy dụa trên mặt đất, ngữ khí lãnh đạm khiến người ta phát rét “Các ngươi là ai?”