Phong Đao
Chương 38 : Khúc mắc
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Lúc Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh rời khỏi ngôi nhà ở ngõ Huỳnh hoa, trời đã tối.
Trong phòng đã không còn một người sống. Chỉ là hiện tại cả người Diệp Phù Sinh lạnh run, nhiệt độ cũng không khác gì một người chết.
Y nhìn Sở Tích Vi, như là nhìn một người không quen biết.
Gần hai canh giờ ép hỏi, người nọ cứng mềm đều không ăn, bức dụ không chịu, đối mặt với nhiếp hồn thuật của Sở Tích Vi cũng có thể tàn nhẫn quyết tuyệt tự móc hai mắt, không chịu thổ lộ nửa lời.
Diệp Phù Sinh mười năm này trà trộn trong Lược Ảnh vệ, chứng kiến tra tấn gia hình cùng những việc ngấm ngầm xấu xa không ít, chính mình cũng từng chấp đao thi hành lăng trì đối với phạm quan nghịch tặc. Lúc đầu y hận không thể đem mật nôn ra ngoài, càng về sau đối với việc thịt nát xương tan, sớm đã thấy nhiều nên quen.
Chỉ là thủ đoạn vừa rồi của Sở Tích Vi, lại tuyệt không kém hơn y.
Sở Tích Vi bẻ gẫy hai chân người nọ, dùng chỉ lực chậm rãi bóp nát mười ngón tay của hắn. Nội lực của hắn bá đạo, biến hoá kỳ lạ, cách làn da có thể đem xương cốt người ta bẻ đến dập nát, phía ngoài lại không lộ ra vết thương, chỉ là da thịt bên trong đã mềm nhũn như bùn.
Từ ngón tay tới tay cánh tay, người nọ liều chết không nói, hắn hỏi cũng rất có kiên nhẫn. Một lần lại một lần, không phiền không chán, nói sai hoặc là không đáp đều bóp nát một đoạn xương cốt, đem một người sống sờ sờ biến thành một đống thịt nát.
Thẳng cho đến khi hắn rốt cục đạt được đáp án mong muốn, người nọ mới bị hắn bẻ gãy đốt xương sống, giải thoát như ý nguyện.
Từ đầu đến cuối, Sở Tích Vi không nhìn Diệp Phù Sinh một lần, Diệp Phù Sinh cũng không thốt ra được một câu.
Đến giờ y vẫn còn nhớ rõ hài tử vừa sợ sệt vừa ngoan ngoãn năm đó, một kẻ thân phận con cháu hoàng gia, tay cầm đại quyền sinh sát, không nói đến đánh giết cung nhân, ngày thường ngay cả nặng lời cũng không hề có, tính tình đôi lúc có chút kiêu căng, nhưng cũng rất đúng mực, chưa bao giờ có việc tra tấn người khác.
Từ khi gặp lại đến nay, Sở Tích Vi ở trước mặt y biểu hiện y như năm đó, tính tình ngang ngược kiêu ngạo gia tăng, khẩu xà tâm phật (*) tựa hồ cũng không thay đổi. Một khoảng tối nặng nề trong lòng Diệp Phù Sinh bị xua tan, cho đến lúc mới vừa rồi lại bị tụ lại, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, rắc rối khó gỡ, dây dưa thành bế tắc không giải được.
[(*) nói ngược từ “khẩu phật tâm xà”- lời nói hiền lành như phật, nhưng trong lòng lại độc địa như rắn rết – ở đây ý nói Vi ca miệng thì độc địa nhưng trong lòng lại tốt bụng]
Bên cạnh còn có một cái bàn, trên mặt bàn có một dĩa bánh màn thầu lạnh tanh, một chén cháo ngô chỉ vơi một nửa. Bên cạnh bàn có một nam tử đang ngồi, tuổi nhìn cũng ngang với Diệp Phù Sinh không sai biệt lắm. Một mái tóc đen như mực tùy tiện cột sau đầu, thân mình mặc trường bào tím thẫm, tay áo rộng nhẹ nhàng, rất có phong phạm sơ cuồng danh sĩ, đang cúi đầu vẽ tranh.
Sở Tích Vi nhìn chằm chằm vào đám bánh màn thầu lẫn điểm tâm, mày nhăn thành một chữ xuyên(*), hiển nhiên là thực sự ghét bỏ. Nhưng hắn cũng không đem mấy lời soi mói nói ra, chỉ cầm lấy một đôi đũa sạch miễn cưỡng lật xem mấy đồ ăn thuận mắt. Diệp Phù Sinh đối với tính tình kiêu căng chết cũng không hối cải này chỉ đành lắc đầu, đơn giản quay đi nhìn nam tử kia vẽ.
[(*) chữ xuyên là thế này 川]
Chỉ là vừa thấy, y liền không dời được ánh mắt.
Trên bức họa có một đóa hoa bừng nở, đỏ thắm như máu. Đáng tiếc chỉ có một nửa, như là bị người vụng tay bẻ hoa khiến bị gẫy mất một nửa.
Nhưng nó vẫn là một đóa hoa thật đẹp, không bởi vì quá mức nồng đậm mà trở thành diễm tục, cũng không bởi vì bị tàn phá mà thất sắc, mang theo một vẻ đẹp hừng hực tựa như ngọn lửa của sinh mệnh.
Nhưng mà một đóa hoa sức sống bừng bừng như vậy, lại nở trên những ngón tay bằng xương khô.
Toàn bộ bối cảnh của bức họa là tịch dương ngả về tây trên chiến trường, khiên vỡ, kích gãy, đao mẻ, mang theo ưu thương nồng đậm cùng tàn nhẫn. Nhưng mà trên mặt đất đất khô cằn, có một bộ xương khô lành lạnh ngồi dựa vào tảng đá. Trên người nó không ít chỗ thất linh bát lạc, chỉ duy nhất bàn tay phải là còn đầy đủ ngón tay, liền kẹp đóa hoa tàn phế này. Sắc hoa đỏ thắm trên nền xương trắng tương phản, nhìn hết sức yêu dã.
“Thời điểm hắn chết, nhất định là đã vui vẻ.” Diệp Phù Sinh nói.
Ngọn bút đang vẽ của nam tử nhất thời dừng lại, đầy hưng trí mà nhìn qua. Diệp Phù Sinh lúc này mới phát hiện người này dung mạo thập phần chỉnh tề, mày kiếm mắt sáng, giống như bức họa kia, đạm trung hiển nùng, nhã cực sinh yêu (*).
[(*): trong ảm đạm lại hiện ra nồng đậm, từ cực nhã nhặn lại sinh ra yêu dị]
Hắn cong lên khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười: “A?”