Phong Đao
Chương 39 : Quạ đen
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Chỉ một ánh mắt nhìn qua này, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh. Giống như con ếch bị rắn thôi miên, tóc gáy dựng đứng cực kỳ kinh hãi.
Cũng chỉ là giây lát lướt qua, khi nhìn lại nam tử ý cười ấm áp như gió thoảng, không thấy chút nào che giấu.
Diệp Phù Sinh trước giờ trí nhớ không tồi, quan sát cũng cẩn thận, bởi vậy y xác định là mình chưa từng gặp qua người này, ít nhất là gương mặt ấy. Tuy vậy, đối với người này y có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được manh mối.
Bên này y ngẩn người, ngược lại nam tử tính tình dễ chịu mà hỏi một lần nữa: “Lời ấy của các hạ giải thích thế nào?”
Diệp Phù Sinh phục hồi lại tinh thần, nói: “Bởi vì hắn được như ý nguyện.”
Chiến trường trên bức họa có một loại bi thống dữ dội đến mức tận cùng. Bộ xương cốt kia bị tàn phá bất kham, giống như bị thiên đao vạn quả sau đó lại trải qua gió táp mưa sa. Nhưng mà lưng nó dựa vào tảng đá khô cằn, gương mặt được một tia sáng cuối cùng trên chiến trường chiếu lên, tựa như hình ảnh cuối cùng trong thiên địa hắn mang theo xuống hoàng tuyền.
Cũng xem như là nó thỏa mãn cười dài mà đi, chết cũng không hối tiếc.
Hoa đỏ trên xương trắng, đạm cực sinh diễm, là khoảng khắc sự sống và cái chết cùng dung hợp.
Sở Tích Vi chọn xong lương khô, lão nhân lấy khăn vải lau lau tay, lúc này mới dùng giấy dầu nhất nhất gói kỹ từng cái, do dự một chút, mới quay sang bên này nói: “Vị công tử này, lão hủ muốn dọn quán… Ngài… ở chỗ này ngồi một buổi chiều, có phải hay không…”
Bị cắt ngang cuộc trò chuyện, nam tử cũng không buồn bực. Hắn đưa ra một thỏi bạc, nói: “Cái bàn này đêm nay ta bao. Lão nhân gia không cần chờ ta, cứ trở về đi.”
Thỏi bạc hắn đưa ra, cho dù là mua hai cái bàn bằng gỗ lim cũng còn dư dật. Lão giả sửng sốt một chút, run rẩy mà tiếp nhận thỏi bạc, đưa lên miệng cắn một hơi, liên thanh nói; “Hảo, hảo, hảo! Vậy lão hủ liền không quấy rầy, công tử ngươi cứ tự tiện! Hề hề…!”
Nói xong, lão đem đồ đạc chất lung tung một đống lên xe, đẩy đi nhanh đến không giống một ông già. Diệp Phù Sinh nhìn lão đi xa, mới thu hồi ánh mắt, cười tủm tỉm hỏi: “Vị công tử này xưng hô như thế nào?”
“Mộ Yến An.” Nam tử đặt bút, mời hai người bọn họ ngồi xuống, nhẹ nhàng mỉm cười “Hai vị thoạt nhìn cũng không giống người địa phương?”
Diệp Phù Sinh tựa như không xương dựa vào trên người Sở Tích Vi: “Du ngoạn đến đây, chỉ mong hiểu biết thêm được một chút. Bất quá nhìn bộ dáng Yến An huynh, tựa hồ cũng là người cùng lí tưởng?”
“…” Bước chân Sở Tích Vi đột nhiên chững lại, quay đầu nhìn, ánh mắt của hắn sáng có chút khiếp người.
Diệp Phù Sinh bất giác lui một bước: “… A Nghiêu, ta có câu không biết có nên nói hay không.”
Sở Tích Vi: “Nói!”
Diệp Phù Sinh chớp chớp mắt: “Ngươi như thế nào đột nhiên đỏ mặt? Có phải nhiễm lạnh phát sốt hay không?”
“… Không có, câm miệng!”
“Ngươi thật sự là càng lớn càng không được tự nhiên, thẳng thắn thành khẩn một chút không tốt sao?” Diệp Phù Sinh thở dài, y phát hiện từ lúc gặp lại tới nay, số lần thở dài của mình liền phá lệ nhiều lên.
Sở Tích Vi mặt không đổi sắc mà quét mắt nhìn y một cái, thuận tay đem một bó hoa mới vừa nở rộ trong lòng ngắt rụng một nửa, hung hăng vừa dậm vừa vùi xuống đất.
Hắn chuyển đề tài: “Vừa rồi người kia nói thực cẩn thận, hiện tại ta bổ sung cho ngươi một chút.”
“Điểm nào?”
Sở Tích Vi nói: “Vị giang hồ thảo khấu lấy thân tuẫn quốc kia họ Tần, gọi là Tần Kinh Vụ, một tay trường thương xuất thần nhập hóa, hơn bốn mươi năm trước từng danh chấn võ lâm, được người đời xưng tụng là ‘Tỏa Long thương’.”
Đồng tử Diệp Phù Sinh co lại, chợt nghe hắn nói tiếp: “Tần Kinh Vụ vì nước mà chết, là một vị đại hiệp khách. Đáng tiếc thê tử mất sớm, chỉ có hai con trai một con gái. Hai con trai cũng theo hắn chinh chiến sa trường, đều ở một trận huyết chiến kia lập nhiều công lao hãn mã. Đáng tiếc ái tử chết trận, chỉ còn trưởng tử trở về. Sau cuộc chiến được phong làm Hộ quốc Đại tướng quân, toàn bộ Đại Sở người người đều kính ngưỡng.”
Diệp Phù Sinh không đi nữa, y nhìn Sở Tích Vi, trong mắt ánh sáng chớp động.
Sở Tích Vi gằn từng chữ một nói: “Trưởng tử của hắn, chính là ‘Bắc Hiệp’ Tần Hạc Bạch.”