Phong Đao

Chương 43 : Nước đục

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Diệp Phù Sinh cảm thấy lão trời già rất thiếu đạo đức.



Địa phương Mộ Yến An đã nói, là Hắc Nha cốc cách thành trấn hai mươi dặm về phía đông, núi cao rừng rậm, không dấu chân người. Không biết bao nhiêu quạ đen ở trong rừng này làm tổ, trên mặt đất đầy phân chim cùng lông vũ, lúc đi phía dưới còn phải phòng ngừa vật lạ từ trên trời bất ngờ giáng xuống, mùi tanh tưởi thập phần gay mũi, khiến cho Sở Tích Vi vừa mới tiến đến liền nhịn không được hắt hơi mấy cái.



Hắn mũi thính, đối với cái hương vị này thập phần không kiên nhẫn, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành phải dùng tay áo che miệng mũi, vẻ mặt khổ đại cừu thâm.



Nhìn Sở Tích Vi đi đường như tránh dẫm vào mũi đao, Diệp Phù Sinh có chút muốn cười, ngẫm nghĩ một chút đối phương da mặt mỏng manh, vẫn là nhịn xuống. Y thấy Sở Tích Vi đi càng lúc càng nhanh, liền bước lên kéo người, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngược lại phải lưu ý một chút xung quanh, đâm trái đâm phải, đạp phải bẫy rập thì làm thế nào?”



Sở Tích Vi đè xuống lửa giận nói: “Chờ ta đem nha đầu chết tiệt kia tìm trở về, nhất định đánh cho nàng phải quỳ khóc mới thôi!”



Diệp Phù Sinh: “… Đừng như vậy! Tuy rằng chỉ là một tiểu cô nương, ngươi cũng phải học được thương hương tiếc ngọc chứ!”



Sở Tích Vi “A” một tiếng, đột nhiên ra tay như điện chớp hướng bên trái chụp một cái. Cùng lúc đó, Diệp Phù Sinh dưới chân mượn lực, thân như mũi tên rời khỏi cung, phi vào giữa đám cây cối, chỉ vài cái nhô lên hụp xuống liền không thấy bóng dáng đâu nữa.



Sở Tích Vi đột nhiên phát hiện, khiến kẻ âm thầm theo dõi bị hù đến nhảy dựng. Hắn tự cho là thân pháp ẩn núp cao siêu, chẳng ngờ bị người liếc mắt một cái nhìn thấu, lập tức từ phía sau cây chạy ra, đồng thời huy đao bổ xuống. Không ngờ bàn tay trần cùng lưỡi đao chạm vào nhau, lại là lưỡi đao bị gãy thành hai đoạn!



Không kịp kinh ngạc, bàn tay tái nhợt kia đã bóp chặt cổ họng của hắn. Sở Tích Vi cánh tay phát lực, đem nam nhân so với mình còn nặng hơn một vòng, nhấc bổng lên. Nam nhân kia bị bóp đến thở không ra hơi, hai chân liều mạng đạp đá lung tung, nhưng bàn tay xiết cổ họng hắn vẫn không chút nới lỏng.



Rất nhanh, thân ảnh Diệp Phù Sinh xuất hiện sau lưng Sở Tích Vi, trong tay y có thêm một cây đao, trên mặt đao sạch sẽ, nhưng vẫn có mùi máu tươi nhàn nhạt. Thấy Sở Tích Vi liếc mắt nhìn ra, y lắc lắc tay “Đuổi theo tên kia chạy một đoạn đường, nhìn thấy hắn chạy đến trước một vách núi chuẩn bị mở ra mật đạo đi vào báo tin, ta liền đoạt đao đem người làm thịt rồi.”



“Thật tốt!” Sở Tích Vi nhếch khóe môi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt người ở trong tay, ngữ khí thản nhiên “Vậy cũng không cần lưu ngươi lại.”



Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ. Người nọ đầu gục xuống, hoàn toàn tắt thở.



Sở Tích Vi đem thi thể ném xuống đất, Diệp Phù Sinh nhìn thi thể kia hai mắt lồi ra, nói: “A Nghiêu, ta cảm thấy ngươi gần đây có điểm gì là lạ.”



Sở Tích Vi nhíu mày: “Ân?”



“Thời điểm ở Đoạn Thủy sơn trang mới gặp ngươi, ngươi không giống như bây giờ dễ nóng giận xúc động.” Diệp Phù Sinh cẩn thận nhớ lại một chút, lúc đó Sở Tích Vi tuy rằng lập trường không rõ, nhưng chung quy vẫn là trầm ổn chiếm đa số. Nhưng mà từ sau khi mình tỉnh lại, liền phát hiện cảm xúc của hắn lên xuống cực đại, hơn nữa lúc động võ lại lãnh khốc tàn nhẫn, không giống bình thường.
Tần Lan Thường hai ngày nay ăn đại xui xẻo, cũng không dám dễ tin ai, không chắc người này là tốt hay xấu, rõ ràng trước hết nghĩ biện pháp bỏ y lại, còn mình chạy đi tìm Lục Minh Uyên hội hợp.



“Nội tâm còn không ít, người nhỏ mà ranh như quỷ.” Diệp Phù Sinh xoay chuyển suy nghĩ, rất nhanh liền thông suốt, xem ra mình bị nhạn non mổ vào mắt rồi. Y cũng không có biện pháp nào khác, đành phải đi tiếp ra khỏi thông đạo này rồi lại tìm nha đầu kia xách trở về.



Cũng may cái thông đạo này không dài, phía cuối là một cánh cửa nhỏ hẹp chỉ cao ngang tầm người. Diệp Phù Sinh dùng sức đẩy ra, không ngờ tay bỗng hẫng một cái – không hiểu là ai lại thiếu đạo đức như vậy, cánh cửa đá này đích thực là thùng rỗng kêu to, nếu người dùng sức đẩy, liền bị chính lực đạo của mình xô vào.



Chửi một câu cũng không kịp, Diệp Phù Sinh một đầu lăn vào, bên trong là một đường hầm uốn lượn xuống phía dưới, mặt đất cùng vách tường đều được mài nhẵn nhụi đến thập phần bóng loáng, rất giống như hang rắn, khiến người ngay cả điểm mượn lực cũng không có, chỉ đành phải tận lực bảo vệ những chỗ yếu hại, thuận thế lăn xuống.



May mà lão thiên gia còn chưa tính toán lấy mạng của y, đường hầm này cũng không dài, rất nhanh y liền rơi xuống đáy.  Diệp Phù Sinh đầu choáng não đau mà đứng lên, trong lòng đem Sở Tích Vi lẫn Tần Lan Thường lăn qua lăn lại mắng mấy lần, ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.



Y cũng không biết là Tần Lan Thường đã vì mình mà cố tình chọn con đường này. Bởi vì không chắc lập trường của y, nàng cũng không dám đem người dẫn đến đường chết, nhớ tới lúc trước khi tra hỏi lộ tuyến trong địa cung, phát giác nơi đây là một cái mật thất bế quan, mà kẻ cầm đầu địa cung Tiêu Diễm Cốt hẳn đang cùng Nam Nho phân cao thấp, phỏng chừng trước mắt mật thất này không có người.



Trong mật thất không đốt đèn, nhưng trên tường được khảm dạ minh châu, chiếu đến toàn gian mật thất mờ ảo. Nương theo ánh sáng xanh nhạt, Diệp Phù Sinh nhìn thấy giữa mật thất là một cái cái hồ, mình vừa rồi thiếu chút nữa liền lăn vào ướt nhẹp.



Giữa hồ có một bệ đá, chu vi khoảng bảy thước, bên trên đặt một giá kiếm bằng gỗ đàn. Trên giá để một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa.



Diệp Phù Sinh do dự một chút, đề khí phi thân lên bệ đá nhìn xuống, thấy rõ thanh cổ kiếm kia dài ba thước, phong cách thanh nhã, trên chuôi kiếm có khắc lưu vân.



Chỉ trong khoảng khắc toàn thân y phát lạnh.



Đây đích thực là một thanh bảo kiếm. Nhưng mà… thời điểm y còn là Cố Tiêu đã từng gặp qua thanh kiếm này một lần.



Thanh kiếm được một người khác đeo trên lưng, kiếm chưa xuất ra khỏi vỏ, đã khiến cho y lúc ấy thất bại thảm hại.



Toàn thân máu huyết nhanh chóng lạnh đi rồi lại đột nhiên sôi trào. Diệp Phù Sinh còn chưa kịp áp chế cảm xúc mãnh liệt của mình, phía sau đã truyền tiếng cửa đá mở ra.



Diệp Phù Sinh trong lòng rúng động, sát khí bùng lên trong đáy mắt, tay phải đặt lên chuôi đao, quay đầu lại nhìn qua.