Phong Đao
Chương 44 : Thoát vây
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
“Ngươi…”
Lục Minh Uyên đỡ Nguyễn Phi Dự vội vã chạy vào mật thất, không nghĩ tới bên trong còn có người khác. Cũng may hắn trí nhớ không tồi, chỉ ngây người ra nửa khắc đã nhớ ra người này tên họ là gì, lên tiếng: “Diệp công tử?”
Diệp Phù Sinh nghe thanh âm này quen tai, lại nhìn hắn đỡ lão giả, đích thực là Nam Nho đang hồi phong ba vây tới, tâm niệm xoay chuyển, nói: “Là Lục công tử đi, thật khéo nha!”
Nghe được thanh âm của y, Nam Nho giương mắt nhìn qua, không lên tiếng, chỉ là khóe miệng hơi nhấc lên, bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay Lục Minh Uyên một cái.
Đây là ý người này có thể tin cậy. Lục Minh Uyên nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Diệp công tử như thế nào lại ở đây?”
“Được người nhờ vả, đi tìm cái tiểu cô nương trốn nhà. Không biết nhị vị có từng nhìn thấy?” Diệp Phù Sinh do dự một chút, cuối cùng vẫn là xoay người đem thanh trường kiếm kia cầm lên, dưới chân mượn lực phi thân dừng lại trước mặt Lục Minh Uyên, nhưng vẫn duy trì khoảng cách để hai bên đều an tâm.
Lục Minh Uyên khi ở Đoạn Thủy sơn trang từng thấy y đấu với Bộ Tuyết Dao mà bất bại, không biết được rốt cuộc đây là thần thánh phương nào. Lại thấy người này hiện giờ mắt không mù chân không tật, trong lòng càng không dám khinh thường, đành phải hàm hồ nói rằng: “Khoảng chưa đến nửa canh giờ trước có gặp qua.”
Diệp Phù Sinh tính toán một chút, nói vậy nha đầu kia cùng thư sinh này chia ra không bao lâu liền gặp mình, nhưng mà trước mắt mình đi bậy đi bạ lại cùng hai người này giáp mặt, Tần Lan Thường lại không biết chạy đi nơi nào.
Nguyễn Phi Dự chợt nói: “Đi trước thôi, nơi đây không nên ở lâu!”
Lời này của hắn thực không khách khí. Nếu là người bình thường nghe được có người đem việc tham sống sợ chết nói đến quang minh chính đại như vậy, trong lòng dù thế nào cũng sẽ sinh ra không vui. Chỉ là Diệp Phù Sinh trước kia sớm đã cùng hắn giao tiếp, Lục Minh Uyên chính là đệ tử hắn giáo dục lớn lên, hai người cũng sẽ không hiểu sai ý tứ của hắn.
Hiện tại toàn bộ địa cung loạn thành một nồi cháo, chính là lúc thích hợp cho đục nước béo cò, nhưng cũng là thời điểm phức tạp. Tình hình ba người bọn họ như vậy, cũng không cần tùy tiện nhảy vào vũng nước đục, ngược lại không chỉ không tìm thấy người, còn khả năng tự mình tổn thất.
Ý niệm vừa điểm, Diệp Phù Sinh hỏi: “Gian mật thất này, là chỗ nào?”
Y là do gặp phải vận xui mới có thể đến nơi này, làm sao biết được rốt cuộc nó là động phủ của thần thánh phương nào? Chỉ là thanh kiếm trong tay lạnh như băng, khiến cả người y đều sinh ra một phen hàn ý, không dám nửa điểm khinh địch nên mới hỏi như vậy.
Lục Minh Uyên lo lắng mà đưa mắt nhìn Nguyễn Phi Dự, nói: “Tại hạ cũng không rõ lắm. Chỉ là trước đó từ trong miệng thủ vệ địa cung lộ ra tin tức, nói nơi này có rảnh rỗi cũng đừng tiến vào mật thất. Vừa rồi vì tránh né thủ vệ, chúng ta mới chạy vào đây.”
Diệp Phù Sinh không thể không bội phục lá gan của hắn: “Vạn nhất đó là tuyệt lộ, có vào mà không có ra; hoặc là bên trong có một lão yêu tinh bế quan tu luyện thì sao?”
“Thống… Diệp công tử trước kia, cũng sẽ không tự loạn trước trận như thế.” Nguyễn Phi Dự thản nhiên nói.
Diệp Phù Sinh hỏi ngược lại: “Đệ tử của tiên sinh cũng chưa trở về, nhưng ngài tựa hồ tuyệt không lo lắng?”
“Quan tâm tất loạn.” Nguyễn Phi Dự lắc đầu, “Tình thế trước mắt tả hữu không rõ, chúng ta không bằng nói chút việc khác.”
Diệp Phù Sinh nhướng mày: “Có quan hệ với việc này không?”
Ánh mắt Nguyễn Phi Dự dừng lại trên bàn: “Ngươi từ trong mật thất mang ra thanh kiếm này, có quan hệ gì hay không?”
Diệp Phù Sinh nhíu mày, y chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ. Thân kiếm sáng loáng như nước, phản chiếu khuôn mặt như gương.
Nhưng mà, thanh kiếm này rất mới!
Thời điểm mười mấy năm trước y nhìn thấy thanh kiếm này, cho dù chưa ra khỏi vỏ, nó đã được bao trùm trong vẻ cũ kỹ cổ xưa, chắc chắn phải là một thanh cổ kiếm truyền thừa nhiều năm, cho dù bảo quản tốt đến thế nào đi nữa cũng sẽ không sáng loáng đến như vậy.
Bởi vậy y vừa rút kiếm ra, đã cảm thấy thất vọng.
Y ngước mắt lên: “Thanh kiếm này, có lai lịch gì sao?”
Ngón tay Nguyễn Phi Dự chậm rãi vuốt lên hoa văn nơi chuôi kiếm, nói: “Thanh kiếm này được rèn từ tay thợ khéo, sắc bén kiên cường. Là một thanh kiếm tốt, nhưng nó vẫn là một cái đồ giả không thay thế được.”
Diệp Phù Sinh truy vấn: “Vậy chính phẩm ở chỗ nào?”
“Diệp công tử, ngươi năm nay chưa quá ba mươi, không nhận ra nó vốn là hợp tình. Chỉ là đối với những lão nhân như chúng ta mà nói… Thanh kiếm kia, là vĩnh viễn sẽ không quên.” Nguyễn Phi Dự trong ánh mắt thoáng qua vẻ hoài niệm, “Một kiếm phá vân khai thiên địa… Chính là ‘Phá vân kiếm’ đệ nhất thiên hạ, đã mai danh ẩn tích trên giang hồ hơn ba mươi năm.”
Diệp Phù Sinh nhịp tim nhảy dựng, chưa kịp thốt lên cái gì, chợt nghe phía ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó có người gõ cửa, thanh âm tuy đè thấp, vẫn có thể nghe ra giọng Tần Lan Thường: “Có người không? Mở cửa nhanh!”