Phong Hành Thiên Hạ
Chương 242 : Thanh Mai sư thái?
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: ThiênBeta: Thiên
Trên trán Thiên Khiếu Hàn có thể thấy rõ từng cọng gân xanh nổi lên, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Không đã đầy sát khí lạnh băng, hù Tiểu Không nước mắt lưng tròng trốn trong ngực Nguyệt.
“Oa oa, hắn bị gì vậy, đáng sợ quá!”
Nguyệt buồn cười trừng Thiên Khiếu Hàn, ôm Tiểu Không lên, nhẹ nhẹ vỗ lưng nó: “Ngoan, không sao không sao, mắt hắn bị rút gân thôi.”
“Ồ, ra là vậy.” Tiểu Không lau nước mắt, bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Thiên Khiếu Hàn mang theo chút đồng tình, “Hóa ra là mắt rút gân, òa, thật đáng thương.”
Thiên Khiếu Hàn trợn mắt, nhìn Nguyệt đang cười ngất: “Nguyệt!”
“Khụ khụ, ha ha, đúng rồi Tiểu Không, ngươi nhìn thấy ai.” Nguyệt giả vờ ho khan hai tiếng, không để ý đến ánh mắt u oán cực điểm của Thiên Khiếu Hàn.
“Ách, là Thanh Mai cư sĩ, ưm, ngay sau lưng các ngươi.” Tiểu Không vẫy vẫy tay, “Chào cư sĩ!”
“Tiểu Không ngoan, sao biến thành bộ dáng này?” Một nam tử mặt trường bào xanh nhạt, bên trên thêu một nhánh mai trắng cười đáp.
Ảnh Cô Nguyệt thoáng cả kinh. Hiện tại ngũ cảm của y đã được huấn luyện vô cùng mẫn cảm, nam tử này đứng gần như vậy lại không hề cảm nhận được, xem ra y không phải người thường.
Tiếp tục quan sát, diện mục nam tử hiền hậu, tướng mạo thoạt nhìn bình thường, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện y vô cùng thu hút. Cặp mắt thâm thúy, con ngươi đen láy tựa hồ có thể hút người khác vào. Khóe miệng khẽ cười, hòa ái dễ gần, khiến người sinh thiện cảm. Mái tóc đen dài tới thắt lưng được một cây trâm ngọc màu xanh mộc mạc búi đơn giản lên đỉnh đầu, tóc mai hai bên thì được hai vòng khuyên xinh xắn buộc bên tai. Là loại hình càng nhìn càng thích mắt.
“Ăn một viên dược quái lạ mà biến thành bộ dáng này.” Tiểu Không bĩu môi, dường như theo sự thu nhỏ của cơ thể, tâm trí cùng cảm xúc cũng nhỏ theo.
“Cao Cấp Hoàn Đồng Thiên Đan đúng không? Tiểu Không vận khí thật tốt, về sau tiền đồ sẽ vô lượng.” Thanh âm nam tử cũng như gió, khiến người ta hết sức thoải mái.
Chuyển tầm mắt, đánh giá Thiên Khiếu Hàn cũng Ảnh Cô Nguyệt: “Hai vị này có chuyện gì không?”
“Quấy rầy cư sĩ, bọn ta tới tìm một vị sư thái danh Thanh Mai.” Thiên Khiếu Hàn khôi phục trước tiên, mỉm cười thân thiết hơi cúi người, trả lời, đột nhiên sắc mắt cả kinh, “Khoan, Thanh Mai?”
Không thể tin nhìn nam tử trước mặt.
“Không phải chứ?” Ảnh Cô Nguyệt cũng kinh ngạc cẩn thận nói.
“Dù sao ta chưa từng nghe sư thái nào danh Thanh Mai, nơi đây chỉ có mình cư sĩ Thanh Mai này thôi.” Tiểu Không ngáp một cái, dụi dụi lồng ngực Ảnh Cô Nguyệt, dường như đã buồn ngủ.
“Thanh Mai sư thái sao… Tiếu Tiếu bảo các ngươi tới?” Thanh Mai cư sĩ bất đắc dĩ cười nói, “Đưa kiếm cho ta.”
Thiên Khiếu Hàn ngẩn người, đưa bảo kiếm khắc chữ “Thanh Mai” cho hắn.
“Aii, thật là, tự mình lên không tốt hơn sao.” Thanh Mai cư sĩ thở dài.
“Ta sợ ngươi còn giận.” Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên, sau một luồng gió, Tiếu Phàm mang theo nụ cười lấy lòng, cẩn thận kéo góc áo Thanh Mai cư sĩ nói.
“Sư tổ?” Thiên Khiếu Hàn buồn bực nhìn thiếu niên đang làm nũng trước mắt.
“Tiền, bối, đây là sư thái theo lời người nói?” Ảnh Cô Nguyệt có chút ngứa răng.
Hộ giáp: Chiến Ưng Sáo Trang (Sáo trang trác việt màu lam)
Trang Sức: Tuyết Tàng*Phải (Trang bị thần khí truyền thuyết, chưa khai quang, có thể trưởng thành)
Kỹ năng (chức nghiệp): Cuộc sống (cao cấp)
Tri Âm (Cấp 5, độ thuần phục: 47%)
Huyền Âm Phổ (Cấp A)
Phù Chú (Cấp A)
Trận Pháp (Cấp A)
“Không nghĩ tới ngươi có thể sử dụng trận pháp dung hợp, thật sự trò giỏi hơn thầy.” Đỗ Tử Đằng tán thưởng gật đầu.
“Thúy Ngọc Bàn Long Địch chưa khai quang, nhưng không cần gấp, thời cơ tới tự nhiên sẽ khai quang.”
Tầm mắt Đỗ Tử Đằng rơi xuống Mộc Linh Châu bên hông Ảnh Cô Nguyệt: “Hàn giữ Thủy Linh Châu đúng không, ngươi đã tập hợp được Mộc Linh Châu và Thủy Linh Châu?”
“Đúng vậy.” Ảnh Cô Nguyệt đáp, “Dùng Mộc Linh Thạch và Thủy Linh Thạch có thể dễ dàng kết ra trận pháp cao cấp.”
“Mộc Linh Thạch và Thủy Linh Thạch có thể điều động lực lượng thuộc tính mộc thủy, nếu vận dụng thuần thục, đích xác có trợ giúp rất lớn cho trận pháp.” Đỗ Tử Đằng nhấp một hớp trà, tiếp tục nói, “Nhưng Mộc Linh Châu và Thủy Linh Châu không chỉ có những tác dụng này.”
Nhìn Ảnh Cô Nguyệt có phần kinh ngạc, Đỗ Tử Đằng tiếp tục: “Ngươi còn nhớ nhiệm vụ Bạch Tháp?”
“Bạch Tháp?” Nhiệm vụ mà y gần như đã quên?
“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngũ linh châu là mấu chốt giải quyết nhiệm vụ Bạch Tháp, cho nên nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi là thu thập đủ ngũ linh châu.”
“A?” Ảnh Cô Nguyệt hết sức kinh ngạc. Vì Thủy Linh Châu có trước khi Thiên Khiếu Hàn trọng sinh, là vật phẩm thưởng của Bích Huyết Hàn, chẳng lẽ nhiệm vụ này đã có từ lúc đó.
Điều này thật sự đã bị y đoán đúng. Cho nên dù không có sự kiện trọng sinh trùng hợp kia, Đầu Não Nữ Vương điện hạ cũng đã chuẩn bị tạo một tình huống không thể lường để hai người trọng sinh…囧… Nhân quyền ở đâu nhân quyền ở đâu…
“Hiện tại ta chỉ biết Kim Linh Châu đang ở đâu.” Đỗ Tử Đằng nói, “Kim Linh Châu là phần thưởng của đại hội võ lâm lần này. Ở nhiệm vụ cuối cùng, ngươi cần dùng kết trận của kim mộc thủy hỏa thổ, mở nhập khẩu dị không gian nơi Bạch Tháp, sau đó cùng chủ nhân ngũ linh châu bước vào Bạch Tháp. Vì vậy chủ nhân linh châu nhất định phải lựa chọn người đáng tin cậy, hơn nữa linh lực chân khí phải cùng thuộc tính linh châu.”
Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, nhanh chóng ở trong lòng lựa chọn vài người, sau đó gật đầu.
“Tốt lắm, nói tới đây thôi, ngươi đi ngủ trước đi, Tiếu Phàm không thể kết thúc khảo nghiệm với Hàn nhanh như vậy.” Đỗ Tử Đằng cười khổ, bất đắc dĩ nói.
“Được.” Ảnh Cô Nguyệt cầu nguyện cho Thiên Khiếu Hàn, ôm lấy Tiểu Không, đi theo Đỗ Tử Đằng vào sương phòng bên cạnh.
Trong đêm, hậu viện vang lên tiếng quỷ kêu thê lương, khiến người khác một đêm không thể chợp mắt.
Khủng bố quá khủng bố, a ha ha ha ha~~~~~~~~~~