Phong Hành Thiên Hạ

Chương 243 : Sau khi gặp mai phục…

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: ThiênBeta: Thiên 

“Sao vậy, lờ đờ thiếu sinh khí vậy?” Ảnh Cô Nguyệt ra vẻ quan tâm, hưng không chút che giấu nụ cười hả hê.



Đỗ Tử Đằng cưng chiều xoa đầu Tiếu Phàm đang hưng trí: “Có phải ngươi làm khó hắn không?”



“Làm gì có,” Tiếu Phàm vô tội nói, “Ta mới không ức hiếp đồ tôn của ta đâu, phải không, Tiểu Hàn Hàn~~~~~~~”



Thiên Khiếu Hàn rùng mình một cái, trời ạ, bị một người trong hình dạng con nít kêu “Tiểu Hàn Hàn”, không thể có chuyện gì buồn nôn hơn thế này nữa. (Trư: Nếu không phải con nít gọi thì không thành vấn đề hả? Hàn: … Băng Phách Trảm!!!!)



“Không có không có,” Thiên Khiếu Hàn cười ha ha, “Ngài cùng lắm chỉ đuổi đánh ta suốt đêm mà thôi! Chỉ thế thôi!!”



“Tiếu Tiếu!” Trong giọng Đỗ Tử Đằng rõ ràng dẫn theo ý trách cứ.



“Ta vẫn chưa dùng toàn lực à!~~~~~” Tiếu Phàm uất ức bĩu môi.



Ngươi dùng toàn lực ta còn cái mạng sao?????? Thiên Khiếu Hàn trợn mắt, oán thầm.



“Hơn nữa ta thật sự chỉ muốn giúp hắn sử dụng thuần thục nội công thôi,” Tiếu Phàm chớp chớp mắt, cười lấy lòng nói, “Ta là tốt bụng mà!~~~~~”



Nếu chỉ là giúp thuần thục nội công có cần đánh ác vậy không????? Thiên Khiếu Hàn lại trợn mắt, tiếp tục oán thầm.



“Nguyệt Nguyệt người ta cũng đã lấy được nội công bí tịch từ lâu rồi, Tiểu Hàn Hàn nếu không luyện tập sẽ bị rớt lại.” Tiếu Phàm vô cùng đau lòng nói.



Ngươi cũng biết à!!!!! Vậy còn trêu ta!!!!! Thiên Khiếu Hàn trợn mắt cũng trợn mỏi, nhưng vẫn phải oán thầm.



“Ngươi vì lâu rồi không đánh nên ngứa tay phải không?” Đỗ Tử Đằng hiển nhiên vô cùng hiểu bộ mặt thật của tên nhóc đáng yêu này, bất đắc dĩ nói, “Vui không?”



Thiên Khiếu Hàn khóc… Chính xác!



“Vui!” Tiếu Phàm lập tức mắt lấp lánh cười tươi.







Té ngửa… Thiên Khiếu Hàn lảo đảo…



“Ách… rất thẳng thắn.” Ảnh Cô Nguyệt xem hí hồi lâu, bình luận khách quan.



“Được rồi, Hàn đi tắm trước đi, chúng ta đi nấu cơm.” Đỗ Tử Đằng dàn xếp, “Ngươi nấu nướng không tệ chứ?”



“Ừm, tạm được.” Ảnh Cô Nguyệt khiêm tốn.



“Ố? Nguyệt Nguyệt, ngươi còn biết nấu cơm?” Tiểu Không nằm sấp trong lồng ngực Ảnh Cô Nguyệt ngẩng đầu, ngọng nghịu hỏi.



“Con khỉ chiết tiệt! Ai cho phép ngươi gọi như vậy!” Thiên Khiếu Hàn lập tức bất mãn.


“Nhưng ta không có quyền lựa chọn.” Hào Khanh nhìn lòng bàn tay bị đâm ứ đỏ, lẩm nhẩm, “Ta hận ngươi, vì sao ngươi luôn ưu tú như vậy…Vì sao ngươi có thể đạt tới tầm cao này… Rõ ràng ta xuất phát cùng lúc với ngươi, vì sao ngươi có thể…”



“Bích Huyết Hàn… Hoa Long Hàn… Ta hận…”



“Vì sao ngươi có thể…”



++++++++



“Hàn, làm sao bây giờ?” Ảnh Cô Nguyệt thở dài.



Ai biết trong khu rừng này có bao nhiêu quân mai phục? Dựa vào cảm giác nhạy bén dị thường nhờ vào huấn luyện (ngược đãi?) mà họ có được, trong khu rừng này có không ít cao thủ. Có lẽ bọn họ rất mạnh (rất biến thái?), sức mạnh đã vượt qua cấp bậc của rất nhiều người, nhưng cho dù bọn họ có thể một mình đấu với một người cao hơn mười cấp hoặc mười mấy cấp, song nếu là mười mấy hai mươi mấy người cao hơn mười cấp vây đánh thì sao? Bọn họ có thể chống được bao lâu?



“Chúng đang chờ chúng ta đi qua, sau đó bao vây chúng ta?” Thiên Khiếu Hàn thở dài, “Điểm hồi sinh chắc chắn cũng có không ít người canh giữ, đám nhóc thối này, sao phải quăng bang chủ qua chúng ta? Đây chẳng phải là vô cùng kiêu ngạo hô to ‘Nhìn nè nhìn nè! Thiên Khiếu Hàn và Ảnh Cô Nguyệt chính là Bích Huyết Hàn và Nguyệt Ảnh Mê Mộng trọng sinh đó!’, không phải muốn hại chết chúng ta ư?!”



“Có lẽ họ không muốn… hại chết chúng ta, mà muốn chỉnh chúng ta thì đúng hơn.” Ảnh Cô Nguyệt có thể tưởng tượng vẻ mặt bang họ khi nhận được tờ giấy của Thiên Khiếu Hàn, có lẽ lần này bọn họ đích thật đùa quá tay, hiện tại gặp báo ứng.



“Làm sao bây giờ?” Thiên Khiếu Hàn nhìn Ảnh Cô Nguyệt.



“Cứ vậy đi.” Ảnh Cô Nguyệt nhìn Thiên Khiếu Hàn.



“Dù sao cũng không phải không thể gặp lại.” Ảnh Cô Nguyệt cười.







“Chuẩn bị tấn công.” Hào Khanh từ trầm tư tỉnh táo lại, lạnh giọng ra lệnh, “Chú ý báo cho những người ở điểm hồi sinh.”



“Phó bang chủ…” Một bang chúng đang trợn mắt há mồm.



“Chuyện gì?” Chẳng lẽ bọn Tử Huyễn Nguyệt và Nhược Thủy U Lam chạy tới? Nhanh như vậy? Sắc mặt Hào Khanh tái nhợt.



“Không phải…”



“Vậy có chuyện gì!” Hào Khanh nóng nảy, đẩy tán cây rậm rạp nhìn ra ngoài.



“Bọn họ… logout…”



囧…囧…囧…囧…囧…囧…囧…囧…囧…



“Cái gì! Logout!!!!!!”



—————————————————



Tam Tiên canh: Nguyên liệu chính gồm thịt gà, hải sâm và tôm.