Phong Hành Thiên Hạ

Chương 244 : Đã từng của trước kia

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: ThiênBeta: Thiên 

“Lệnh Hồ Phi, chơi vui chứ?”



Lệnh Hồ Phi bị cưỡng chế logout, mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mỉm cười phóng đại trước mặt mình.



“Ừ không tệ.” Lệnh Hồ Phi cười cười, ngồi dậy từ khoang dinh dưỡng, nhận lấy khăn tắm, lau dịch dinh dưỡng trên người, “Làm ơn, lần sau đừng cưỡng chế tôi logout nữa, cả người dính dịch dinh dưỡng nhơn nhớt rất khó chịu.”



Hoa Long Hàn hừ lạnh: “Tắm nhanh đi, tôi có việc cho cậu làm.”



“Biết rồi, aiii, thật là bóc lột mà.” Lệnh Hồ Phi thở dài, từ từ đi vào phòng tắm.



Khoang dinh dưỡng trò chơi hiện tại vô cùng tân tiến, trừ có thể ngấm đầy dịch dinh dưỡng duy trì lượng dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể kèm chức năng mát xa giảm căng thẳng, còn có thể tự động giúp bạn tắm rửa thay quần áo khi bạn đặt giờ rời khỏi khoang dinh dưỡng, đương nhiên, nếu bạn bị cưỡng chế logout như Lệnh Hồ Phi, vậy bạn chỉ có thể có thể tự lê thân thể dính dịch nhớt đi tắm rửa.



Hoa Long Hàn ngồi trên ghế sô pha, kéo cổ tay áo lên để lộ một vòng tay kiểu dáng thoạt nhìn mang phong cách cổ xưa màu trắng bạc lấp lánh ánh kim loại, chiếc vòng không trang trí gì mà được trạm trổ thành thần long Trung Hoa giương nanh múa vuốt, mỗi một miếng vảy đều lóe ánh sáng chói lọi. Hoa Long Hàn vặn sừng rồng, mắt rồng lồi ra lập tức tỏa ra ánh sáng mềm mại, trước mặt Hoa Long Hàn xuất hiện một màn hình, đồng thời có vài luồng sáng tiếp nối với huyệt thái dương hắn.



Ý thức của Hoa Long Hàn thông qua luồng sáng tiếp nối trực tiếp điều khiển màn hình hoạt động, máy tính hiện tại đã có thể dùng ý niệm kiểm soát.



Qua mười mấy phút, tiếng nước ào ào ngừng lại, Hoa Long Hàn liếc nhìn thân ảnh mặc áo ngủ rộng thùng thình, không vui nói: “Cậu không biết cách âm phòng tắm à?”



“Phải dùng tới sao?” Lệnh Hồ Phi nhún vai không quan tâm, ngồi xuống cạnh Hoa Long Hàn, “Tư liệu tôi có thể tìm được đều ở đây.”



“Vậy đã khá rồi, Mặc Thượng Liễu cũng không phải ngồi không.” Hoa Long Hàn lười biếng nói, “Ông già bên kia thế nào?”



“Nếu cậu muốn, có thể khống chế ngay lập tức.” Lệnh Hồ Phi nhấn một điểm trên màn hình, màn hình phóng ra vài luồng sáng tiếp nối đến thái dương gã, “Đây là người tôi sắp đặt cạnh ông ta. Ông ta đã từ lâu không quản lý việc gì, rút một nhóm người trung thành cạnh ông ta đi cũng không sao. Hoa gia ngoài ông ta ra hiện tại tất cả đã ngoan ngoãn nghe lời cậu, đám đệ tử trẻ tuổi càng không cần lo lắng, chỉ có người bên Mặc Thượng Liễu khá đau đầu, nhưng hiện tại cô ta có việc cần làm ngoài hệ thiên hà, chồng cô ta cũng đi theo, rắn mất đầu, đây là thời cơ tốt nhất.”



“Người bên Huyền gia cũng không thành vấn đề?”



“Điều kiện chúng ta đưa ra rất hậu hĩnh, bọn họ không có khả năng xảy ra sự cố.” Lệnh Hồ Phi cười nói, “Hàn, cậu thật thông minh, nghĩ gì mà lợi dụng bên Huyền gia?”


Ảnh Cô Nguyệt nghĩ đến tin Mặc Thưởng Liễu nhắn với mình, nghi hoặc lắc đầu. Dường như ông ta đã im lặng một khoảng thời gian, hiện tại đột nhiên tích cực. Rốt cuộc có chuyện gì?



Điều khiển máy tính, trên màn hình kéo xem tất cả tin tức Huyền gia thu tập được về Hoa Long Hàn.



“Nhiệm vụ thất bại tôi sẽ bị đuổi giết, cậu nói xem phải làm sao bây giờ, Hàn?” Ảnh Cô Nguyệt như cười như không.



Tự cậu đưa mình vào ngõ cụt nha, Hàn? Tiếp theo cậu sẽ làm gì đây?



Trên màn hình, ảnh chụp toàn thân Hoa Long Hàn, tươi cười xán lạn.



Hoa chỉ tiêm nhiễu, lãnh vũ hựu nhất tiêu, giác lai phương phỉ dĩ điêu, đồi bại chi sao.



Chỉ dĩ phiếm hoàng, bút mặc nhưng trù trướng, nhân gian tình cừu si cuồng, thùy lai ngâm xướng.



Nhân dĩ thệ, phiên phiên nhiên, như ngư ẩm thủy lãnh noãn thức.



Tình dữ từ, luyến dữ thi, du du phiêu tán phồn hoa một.



Lãnh vũ lạc tẫn thì, vô nhân bi hoa lạc.



Hoa vấn vương nơi những ngón tay, lại một đêm mưa giá lạnh, choàng tỉnh, hoa cỏ đã lụi tàn, còn lại những nhánh cành trơ trọi



Giấy ố vàng, dòng thơ chất chứa những muộn phiền, tình thù si dại của thế gian, có ai nguyện ngâm nga



Người đã  mất, rất tự nhiên, như chú cá tung hoành trong bể nước ấm



Tình và từ, luyến và thơ, khẽ khàng lay động tan biến khỏi chốn phồn hoa



 Đến khi mưa lạnh ngừng rơi, chẳng còn ai đau thương vì hoa rơi nữa.