Phong Hành Thiên Hạ
Chương 245 : Yên lặng trước giông tố
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: ThiênBeta: Thiên
Ảnh Cô Nguyệt vuốt hoa tai bên trái, sau luồng sáng đỏ dịu, trên mắt bao trùm một thứ như kính bảo hộ màu đỏ.
“Phòng thủ quả thật rất nghiêm mật.” Ảnh Cô Nguyệt lẩm bẩm, số liệu không ngừng nhảy lên trước mắt phân tích không gian thoạt nhìn vô cùng trống trãi phía trước.
Căn cứ tư liệu, Ảnh Cô Nguyệt chọn ra tay vào thời gian và địa điểm này.
Nơi đây là một trong những sản nghiệp của Hoa gia, một nơi ăn chơi cực kỳ ưu nhã, đương nhiên, ưu nhã là chỉ ưu nhã của bề ngoài, của thái độ phục vụ chu đáo. Một nơi ăn chơi thì việc buôn bán linh hồn thể xác, lên sàn cá cược đấu vật, là hoàn toàn không thể tránh khỏi. Nơi nào cũng có mặt tối của nó, mà dục vọng xấu xí của nhân loại vô tình lại là một góc tối. Có dục vọng thì có nơi thoải mãn dục vọng, bất kể sắc dục nhục dục, hay chỉ một đêm phất lên. Dưới tấm rèm yên tĩnh ưu nhã, nơi mang danh “Thiên Đường”, chính là một nơi như vậy.
Trong lòng Ảnh Cô Nguyệt có chút không thoải mái.
Cậu đương nhiên tra được ông chủ ẩn sau nơi này là Hoa Long Hàn, cũng là khách quen nơi đây. Làm con cháu trong gia đình giàu có tiền đồ vô lượng, ít nhiều phải có chút mùi phong lưu.
Ảnh Cô Nguyệt mệt mỏi khẽ động khóe miệng.
Lúc này còn có tâm tư suy nghĩ lung tung, đây không phải rõ ràng giẫm lên vết xe đổ của cha nuôi sao? Nghĩ lại, cha nuôi chính vì giữ đồ của cha mới bị người sắp đặt giết chết.
Nhưng kết quả xem như rất tốt, Ảnh Cô Nguyệt hít một hơi tự trấn an. May mắn thứ kia đã lấy lại được. Làm người giao tiếp (giao tiếp với dị giới cũng như giao tiếp với Đầu Não), cha nhận được một con chip từ Đầu Não, vốn không biết dùng để làm gì, hiện tại xem ra, con chip này lưu giữ sóng điện não trong Mộng Hồi, giống như đã được Đầu Não xét duyệt, có thể trở thành NPC.
Vật này tuyệt đối là cơ mật, trên thế giới chỉ có một số ít người giao tiếp được Đầu Não thừa nhận mới có thể có được, hơn nữa phải đi kèm với tài khoản VIP riêng biệt của họ.
Lúc trước nếu có vật này, chắc cha sẽ không chết? Nhưng thần xui quỷ khiến, cha đưa vật này làm tín vật định tình cho Hoa Vũ, lại bị ông già Hoa gia đoạt lấy, muốn giãi mã, hao hết bao nhiêu tâm huyết không có kết quả, cuối cùng bị một tên phản đồ của Hoa gia lấy mất, tuy tên phản đồ này đã bị tìm diệt không lâu sau đó, nhưng con chip lại không thấy tung tích.
Cha cuối cùng đưa tài khoảng VIP tặng cha nuôi, mà con chip này không biết tại sao rơi vào tay kẻ thù của cha nuôi, bọn họ biết cha nuôi nhận giao dịch với cha, lợi dụng con chip làm mồi, dụ dỗ cha nuôi nhận nhiệm vụ.
Ảnh Cô Nguyệt cười lạnh, mọi người đều nói cha nuôi vì tài khoản VIP độc nhất vô nhị của cha mới nhận giao dịch, nhưng không hề biết cha vào cha nuôi vốn là bạn thân chí cốt, vì muốn lấy lại thứ thuộc về cha, cha nuôi dù biết là bẫy vẫn không chút do dự một mình xông vào nơi nguy hiểm, chịu họa sát thân. Không biết có phải do cha phù hộ, cha nuôi ở phút cuối cùng đăng nhập trò chơi, hiện tại xem ra cuộc sống của cha nuôi rất thoải mái, nhưng không biết tại sao cha nuôi đã trải qua một trăm năm hơn trong trò chơi, cũng không biết con chip đã đưa cha nuôi tới trọng sinh ở nơi nào.
Sát thủ sở dĩ lợi hại, đó là lợi hại về mặt ẩn nấp, trong lúc lơ là có thể làm cho người ta một kích trí mạng. Cho nên, nếu để sát thủ ở ngoài sáng sống mái với một đám cao thủ. Vậy không cần đánh nữa, từ đầu đã xác định thắng bại rồi.
“Vậy thì, chỉ còn cách đi vòng quanh xem.” Ảnh Cô Nguyệt quyết định, nếu không được thì thu tay, dù sao nhiệm vụ không quy định thời gian, chỉ cần cậu không bị đánh chết sẽ không tính thất bại.
“Chú ý xunh quanh.” Lệnh Hồ Phi cảm nhận được khí tức khác thường, vội vàng nhắc nhở.
Người có thể dùng tên “Ảnh”, đương nhiên không phải lợi hại bình thường. Dù số lượng cao thủ nơi này của gã tuyệt đối chiếm ưu thế, nhưng nếu chỉ bằng những người này, rất có thể vẫn để “Ảnh” trốn thoát.
Chẳng qua… Lệnh Hồ Phi cười lạnh, đệ nhất sát thủ “Ảnh”, so với mình, ai mạnh hơn nhỉ?
Ảnh Cô Nguyệt dựa vào vách tường, cậu hiện tại đang trốn trong một góc chết. Vốn cậu rất tự tin sẽ không bị phát hiện, nhưng nhìn dị động phía dưới, cậu biết có người đã phát hiện mình. Quét sơ ra đa, Ảnh Cô Nguyệt khẳng định người mặc trang phục giống mọi người, nhưng cử chỉ dù nghiêm túc nhưng không có chút cứng ngắc căng thẳng, chắc chắn là khớp nối của đám người kia.
Từ khí tức đoán được, cậu biết lần nãy đã đụng độ đối thủ. Ảnh Cô Nguyệt nhanh chóng lọc qua những người có thực lực ngang mình còn ở lại trên địa cầu trong xã hội hiện nay, khóa mấy mục tiêu, lại tiếp tục loại trừ, đại khái đã biết người kia là ai.
Lệnh Hồ Phi, một trong những võ tu thế gia ẩn thế, thiên tài hiếm có của Lệnh Hồ thế gia. Nghe đồn Lệnh Hồ thế gia đã ẩn thế, nhưng con cháu họ có thể lấy thân phận cá nhân ra ngoài, chỉ là sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với thế gia, cho dù bị giết chết. Mà Lệnh Hồ Phi, nghe nói ở lại Hoa gia.
Nhưng chỉ nghe đồn mà thôi, hơn nữa chỉ có giới võ tu biết. Người bình thường, cả “võ tu” cũng không biết, đương nhiên cũng không có khả năng biết sự tồn tại của sát thủ.
“Nhưng tại sao khí tức người này lại quen quen?” Ảnh Cô Nguyệt nghi hoặc nhíu mày.
………….
“Này này, ngàn vạn lần đừng đánh nhau liền vậy! Như Lai Phật Tổ Ngọc Hoàng Đại Đế Phật Bà Thái Thượng Lão Quân Thượng Đế Thánh A La, gì cũng được! Nhất định phải phù hộ con!” Hoa Lòng Hàn đã hoảng loạn đến líu lưỡi, miệng gọi lung tung, cũng không quan tâm cảnh sát giao thông sẽ ghi nhớ bảng số xe có tốc độ như tàu điện siêu tốc, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên và khách trong “Thiên Đường”, một đường chạy như điên.
“Ha ha.”
Một tiếng cười khẽ, Hoa Long Hàn sững sờ, nhìn ánh sáng phòng ngự tự động phút chốc nhấp nháy quanh mình.