Phong Hành Thiên Hạ
Chương 246 : Lũ lụt dội miếu Long Vương – Người một nhà mà không nhận ra nhau
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: ThiênBeta: Thiên
Trước khi Hoa Long Hàn có phản ứng, phòng ngự tầng thứ hai đã mở ra. Thầm thở dài, điều chỉnh lại trái tim đang đập điên cuồng.
Cảm giác lượm được một mạng về ngay ranh giới cái chết, không ngờ thú vị như vậy.
“Nguyệt?” Thử gọi một câu.
Ở đây chờ giết hắn dường như chỉ có mình Nguyệt, Hoa Long Hàn đau khổ nhăn mặt.
Khóe miệng Ảnh Cô Nguyệt giật giật.
Ai nói Hoa Long Hàn – người thừa kế có hy vọng nhất của Hoa gia hiện tại, là khí phách thế nào, trước mặt người khác luôn khiêm tốn, biểu tình như cười như không vô cùng thần bí? Người trước mặt này, mặt xoắn như ăn hoàng liên, giọng nói tủi đến cực điểm, phối hợp lại quả chính là hình dáng cô con dâu nhỏ vừa bị mắng. Nếu để fans của hắn biết người mà họ xem như thiên thần lại có một mặt thế này, không biết sẽ bao người vỡ mộng.
Nhưng Ảnh Cô Nguyệt thì chắc chắn trăm phần trăm người này chính là Thiên Khiếu Hàn.
“Đừng trách tôi.” Thở dài, Ảnh Cô Nguyệt chuẩn bị tấn công lần hai, “Cậu cũng biết, nhiệm vụ cuối cùng.”
Biểu tình trên mặt Hoa Long Hàn biến đổi, cười càng gượng hơn.
“Aiii…” Ảnh Cô Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nhưng tay không hề do dự phóng ra kích thứ hai.
“Nguyệt, chúng ta bỏ trốn đi.” Lại một tiếng vang thanh thúy, phòng ngự tầng thứ hai của Hoa Long Hàn vỡ vụn không nghi ngờ.
…
Ngã ngửa!!!
Ảnh Cô Nguyệt núp trong bóng tối suýt chút ngã ngửa!! Người này tự nhiên phun ra một câu động kinh vậy!!
“Bởi vì,” Như biết được phản ứng của Ảnh Cô Nguyệt, Hoa Long Hàn mở to mắt, vô tội nói, “Nhiệm vụ này không phải là tôi chết thì cậu bị đuổi giết sao? Nghĩ xem tình đôi ta nồng thắm bền vững như vàng, trên trời nguyện làm chim liền cánh dưới đất nguyện kết tình vợ chồng, chỉ nguyện nắm tay cùng người đầu bạc răng long sông cạn đá mòn, chết không thay đổi, cậu chết tôi không sống được tôi chết cậu hẳn cũng sống không nổi, nếu là thế chúng ta hãy bỏ trốn đi, tôi không tin với thực lực của hai ta đám người này có thể làm được gì, cùng lắm thì ở trong trò chơi luôn thôi, được không, Nguyệt Nguyệt!~~~~~”
“…” Ảnh Cô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được trở mình khinh thường, cơ hội tấn công lần ba đã bỏ lỡ. Tên Thiên Khiếu Hàn này, thật sự có thể làm người sống tức chết người chết bật dậy, không những có thể thổi trâu lên trời (khoác lác) mà còn có thể cho nó du hành vũ trụ tùy thích, từ khi nào cậu thân thiết với hắn như vậy, tại sao chính cậu không biết!!
“Nguyệt Nguyệt!~~~~~” Nữa, lại giọng điệu tủi thân đó.
“…” Ảnh Cô Nguyệt vẫn im lặng, đổi chế độ tấn công bình thường thành tăng cường.
“Cốp…”
Âm vang ầm ĩ, rất rõ ràng là tiếng dụng cụ bằng kim loại rơi xuống đất.
Không thể, trong trò chơi Nguyệt Du Nhiên thường được gọi là “Du Nhiên” hoặc “Du Nhiên đại tỷ”, người được gọi là “Nguyệt” hình như…
Nếu là vậy, hiện tại cậu xác thật nổi sát tâm với Hàn.
“Tôi thật có hứng thú.” Ảnh Cô Nguyệt thấy không có khả năng chạy trốn liền nhãn nhã quơ tay, không phản kháng nữa, “Cậu biết bao nhiêu về tôi? Cậu… đã thấy diện mạo thật của tôi chưa?”
Lệnh Hồ Phi ngây người, nhìn Ảnh Cô Nguyệt đang đeo mặt nạ, lời Hoa Long Hàn chưa nói hết quanh quẩn bên tai. Dự cảm không yên trong lòng dường như có chút sáng tỏ.
“Không biết?” Ảnh Cô Nguyệt hỏi nhưng lại mang ý khẳng định.
Người vây xem xung quanh cảm thấy có gì đó không đúng, đáng lý hai người nên đánh một mất một còn tại sao trừ mới đầu, hiện tại lại nhàn nhã nói chuyện. Hay đây là cách cao thủ đánh nhau?
“À ừ… Tại sao tôi cảm thấy giọng nói quen quen nhỉ?” Cơ mặt Lệnh Hồ Phi giật một cái, cuối cùng cũng biết dự cảm không yên trong lòng đến từ đâu. Là một loại cảm giác quen thuộc chết tiệt!
Ảnh Cô Nguyệt thở dài, xem ra mình nghĩ nhiều, đột nhiên thấy thoải mái hơn, thật tốt.
… Ảnh Cô Nguyệt có chút kinh ngạc, chợt mỉm cười, đúng vật, thật tốt, nhưng mà…
“Nếu Nguyệt lão đại trong lời cậu là chỉ tôi, vậy tôi thật có hứng thú, từ khi nào tôi thành vợ Hàn?” Ảnh Cô Nguyệt đưa tay kéo mặt nạ trên đầu, lắc lắc tóc để lộ khuôn mặt anh khí bức người.
Hồ ly nào đó ngẩn người…
“Khụ khụ!” Hồ ly xoay người, “Mọi người! Lập tức chuẩn bị rượu và thức ăn ngon đến an ủi lão đại!”
Mọi người vậy xem… ngả ngữa!!!!!!
“Hí hí, lão đại, này ấy à, ha ha, muốn trách thì trách tên Hàn kia kìa, chưa điều tra rõ ràng đã đòi động thủ rồi, Ảnh, Hoa Nguyệt, Ảnh, Hoa Nguyệt, rõ ràng vậy mà… Đúng đúng, rất rõ ràng… Khụ khụ, đây thật sự không phải lỗi của tôi.” Tên Hồ ly nào đó đã thu lại sát khí chỉ thiếu vẩy đuôi. Móa! Ảnh, Nguyệt, tại sao gã không phát hiện ra! Tại sao gã không nghĩ đến Nguyệt lão đại có liên quan với thân phận này chứ… Nhưng mà, bây giờ nhìn lại, biểu hiện của Nguyệt lão đại trong trò chơi ít nhiều cũng có chút bóng dáng của sát thủ, trước kia gã còn tưởng Nguyệt lão đại giống gã, đều là người tập võ.
“Trên tay tôi có độc,” Ảnh Cô Nguyệt không trả lời, độc thoại, “Không mùi không vị, nhưng tôi đã dùng thuốc giải.”
“A?”
“Hơn nữa rồi tôi đã giải được mật mã laser.” Tiếp tục độc thoại.
“A?”
“Thuốc giải ở đây, muốn không?” Ảnh Cô Nguyệt cười cười giơ cái gói trong tay.
“Muốn…” Cảm giác nội lực thoáng chốc hư không khiến Lệnh Hồ Phi cười khổ, nuốt viên thuốc trong gói, sau đó chia phần còn lại cho thủ hạ.
“Vậy nên bất kể thế nào, tôi đã thắng.” Vỗ tay, Ảnh Cô Nguyệt cười xán lạn.