Phong Hành Thiên Hạ

Chương 260 : Lần đầu tách ra làm nhiệm vụ

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: ThiênBeta: Thiên

“Ngươi… tin thật sao?”



“A?”



“Hi hi, ngươi tin lời ta nói?” Nụ cười trên khuôn mặt điềm đạm của Lưu Tinh Trư rất quỷ dị.



“Cái gì?” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc hỏi.



“Ta chỉ là người chơi bình thường thôi, có điều giống ngươi gặp được kỳ ngộ,” Lưu Tinh Trư nhịn cười, “Ban đầu ta không phải tên này, sau khi chuyển chức bị buộc sửa lại, sau đó nghiệm vụ chức nghiệp của ta là giúp các ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”



“A?” Ảnh Cô Nguyệt theo không kịp.



Lưu Tinh Trư không nói nữa, nàng như muốn mời rượu, đi về phía Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn.



“Với tư cách người mới gia nhập bang, ta tại đây kính hai vị bang chủ một ly, sau này xin chiếu cố nhiều.” Lưu Tinh Trư nâng cao ly rượu.



“Nói gì vậy, đã vào bang thì mọi người là huynh đệ tỷ muội, khách khí vậy làm gì?” Công Tử Không Vờ Ngầu lần này rõ ràng uống rất nhiều, nhảy lò cò một vũ đạo kỳ quái, miệng lầm bầm nhịp một khúc không thành lời.



“Đây là…” Thiên Khiếu Hàn lặng đi một chút rồi bật cười.



Lưu Tinh Trư gật đầu, quay về chỗ ngồi.



………………



“Không ngờ có loại chức nghiệp kỳ quái vậy.” Thiên Khiếu Hàn cười nói. Hóa ra Lưu Tinh Trư tới mời rượu là để cho bọn họ xem bảng thông tin chức nghiệp. Thật là một người khôn khéo, trực tiếp mở bảng chức nghiệp, bỏ ngụy trang từ vật phẩm giúp ẩn giấu, quả là biện pháp tốt để lấy lòng tin từ người khác.



“Thiên Ngữ Giả?” Ảnh Cô Nguyệt trầm tư, “Trước đây rất lâu, thời xa xưa khi Trung Quốc còn sùng bái đồ đằng, nghe nói có vu sư có thể trò chuyện với người bên trên, chức nghiệp này đại khái giống vu sư ấy? Nếu nói vậy, khi nàng ta vừa vào trò chơi đã bị Đầu Não ‘bắt cóc’, sau đó cưỡng chế tu luyện, sau khi có thể tự đảm đương mới thả ra. Chức nghiệp của nàng dường như là Đầu Não chuẩn bị riêng để trợ giúp chúng ta, gần như vu quân sư?”



“Có thể tin nàng không?” Thiên Khiếu Hàn vẫn có chút lo lắng.



“Không thành vấn đề, nghĩa phụ đã chứng thực chuyện này.” Ảnh Cô Nguyệt trả lời, “Nghe nói khi nàng được thả trước tiên phải đến tìm nghĩa phụ xin một phong thư chứng minh, sau đó để nghĩa phụ giới thiệu cho chúng ta, nhưng hình như sợ Kim Linh Châu bị người khác đoạt mất, nàng tới tham gia đại hội võ lâm trước, xem như bảo đảm thêm một tầng.”



“Cần tra rõ thân phận thật của nàng không?” Thiên Khiếu Hàn nói đùa, “Hay thôi khỏi, huynh đệ tỷ muội của chúng ta trước kia, trong hiện thực hoàn toàn không biết thân phận thật sự, vì từng bị phản bội, lần này chúng ta hình như phản ứng quá lớn.”



“Ừ.” Ảnh Cô Nguyệt cười tự giễu, “Nghi người thì không dùng người dùng người thì không nghi người. Nàng đã là đồng bọn của chúng ta thì bắt đầu từ bây giờ, nên toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng.”



“Nhưng mà nói thật, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, ai biết Đầu Não đại nhân sẽ thông qua nàng tìm đến rắc rối gì cho chúng ta.” Thiên Khiếu Hàn đau khổ nói.




“Câm miệng!”



“Các lão đại chắc chắn đang trò chuyện riêng!” Được phân cùng một tổ với Thiên Khiếu Hàn, Công Tử Không Vờ Ngầu nhỏ giọng nói với Ngụy Quân Tử kế bên.



“Oa, hay thật, ta cũng phải trò chuyện riêng với vợ!” Nói xong lập tức liên lạc Túy Vũ Yêu Nhiêu trong tiểu đội “Chỉnh Chết Ngươi”, “Vợ ơi…”



“Sao thế?” Bên tai truyền đến giọng nói nghi hoặc của Túy Vũ Yêu Nhiêu.



“Không có gì, nhớ ngươi thôi.” Ngụy Quân Tử nghĩ tới bộ dáng xấu hổ của Túy Vũ Yêu Nhiêu, khóe miệng kéo lên thật cao.



“Vậy thôi?…” Im lặng mấy giây…



“Mẹ nó! Chỉ vậy thôi hả?! Bà đây đang thảo luận một vấn đề nghiêm túc! Bị ngươi quấy nhiễu mất ý rồi!” Ngụy Quân Tử vội che lỗ tai, nhưng trò chuyện riêng không phải che lỗ tai thì không nghe được nữa, lúc cấp bách đã quên có thể tắt âm, chỉ đành ngoan ngoãn nghe hết sư tử hống của Túy Vũ Yêu Nhiêu, chấn muốn điếc tai.



“Còn vì chuyện vớ vẩn mà cắt ngang bà thảo luận thì chờ xem ta xử ngươi thế nào!”



Ngụy Quân Tử đáng thương xoa lỗ tai, hắn sao biết được vợ đang tiến hành “thảo luận quan trọng” chứ, uất ức nằm sấp lên người Công Tử Không Vờ Ngầu: “Oa oa, bị vợ vứt bỏ!”



“Cút cho ta! Buồn nôn chết! Đi ôm người khác, ông đây chỉ ôm mỹ nữ!” Công Tử Không Vờ Ngầu chán ghét đẩy hắn ra, lại phát hiện xung quanh đã vắng tanh, những người khác chủ động cách xa phạm vi nguy hiểm.



“Mẹ nó! Ai tới giúp ta kéo tên này xuống!”



Tiếng rống giận của Công Tử Không Vờ Ngầu hồi lâu không dứt.



……………….



“Nói ruồi bọ tới, ruồi bọ quả nhiên tới.” Thần Mộng từ từ bước vào vòng bảo vệ của đội ngũ, lấy phù chú ra. Nàng luyện thêm Phù Chú Sư, một chức nghiệp vú em truyền thống.



“Thật bực bội, tại sao lại là một tên nghiện thuốc tục tĩu chứ, không thể tới một anh đẹp trai sao?” Lời này Túc Kính Đồng nói rất lớn, quả nhiên khiến Nghiện Thuốc Muốn Bỏ phía trước tức giận.



“Đường này ta mở!” Thanh Triệt hét, khiến đám đối diện sửng sốt.



“Cây này ta trồng!” Thần Mộng cười tiếp lời.



“Nếu muốn đi qua, nhanh xì tiền ra.” Túc Kính Đồng cười vui vẻ, “Xem các tỷ tỷ tốt chưa nè, giúp các ngươi đọc lời kịch luôn!”



“Ha ha!” Cuối cùng hiểu được ba cô gái này nói cái gì, tiểu đội “Bắt Chim Về Nuôi” cười nghiêng ngả, muốn bao nhiêu khoa trương có bấy nhiêu.



“Các ngươi…” Mặt Nghiện Thuốc Muốn Bỏ lúc xanh lúc đỏ, mỗi lần nhìn thấy mấy nữ nhân này hắn chắc chắn không tốt lành gì.