Phong Hành Thiên Hạ

Chương 265 : Sính lễ

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: Thiên Beta: Thiên  

“Oa…”



Thiên Khiếu Hàn thở dài, “Sao vậy? Năng lực của ta và Nguyệt bị giảm một nửa cũng không kêu, ngươi la lối cái gì? Bị người ta giết rớt cấp?”



“Oa…” Lắc đầu, tiếp tục ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.



“Hay thất tình?”



“Oa…” Lắc đầu, tiếp tục ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.



“Vậy thì làm sao!” Thiên Khiếu Hàn nhìn ma trơi âm u sau lưng Công Tử Không Vờ Ngầu, rất có xúc động muốn một cước đá bay y.



“Bái sư…” Giọng nói âm trầm như từ địa ngục bay tới.



“A? Bái sư? Sư phụ quá nghiêm khắc? Không đến nỗi vậy chứ?” Thiên Khiếu Hàn buồn bực. Cho dù bị sư môn đuổi giết cũng không cần uể oải thành dạng này chứ? Huống chi, trên hệ thống hình như không thấy thông báo.



“Bị phi lễ…” Ma trơi sau lưng ngày càng nhiều.



“À, ra là bị phi lễ.” Thiên Khiếu Hàn gật đầu, thì ra là vậy, “A? Gì?! Bị phi lễ?! Ai?!”



“Óa! Ngầu cưng! Ngươi từ lúc nào đến số đào hoa vậy!” Dực Yêu đang dựng thẳng lỗ tai nghe lập tức nhào qua, “Bị ai phi lễ? Hô hô?”



“Sư phụ của ta…” Công Tử Không Vờ Ngầu đang trong trạng thái cực kỳ uể oải, cả Dực Yêu gọi y “Ngầu cưng” cũng không phản bác.



“A?!” Mọi người buồn bực, chẳng lẽ hệ thống phòng sắc lang không phòng NPC?



“Nữ?” Thiên Khiếu Hàn cố nhịn cười.



“Nam…”



“Óa! Nam đó! Ngầu cưng! Là ai là ai! Bộ dáng thế nào?! Dạng tà mị hay kiểu lãnh khốc? Óa!” Lúc này nhào tới là một đội nữ nhân, mắt lóe sáng bát quái kinh người.



“Tiểu Trư, cứ kệ không quản người đội ngươi thế à?” Ảnh Cô Nguyệt nhìn Công Tử Không Vờ Ngầu uất muốn khóc rồi, đại phát thiện tâm hỏi Lưu Tinh Trư.



“Sao ta thấy trên mặt ngươi, rõ ràng có chút hả hê.” Lưu Tinh Trư cười khẽ.



“Có sao?” Ảnh Cô Nguyệt sờ mặt, “Nếu quả thật có chuyện, Công Tử Không Vờ Ngầu đã không ở đây vẽ vòng tròn.”


“Yên tâm đi, nhìn Mộng Dịch Di theo đuổi Hồng Liên nhiều năm, đủ chứng minh hắn không phải người bạc tình bạc nghĩa.” Ảnh Cô Nguyệt an ủi, “Nhưng loại dây dưa không rõ này… Aiii, Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn sẽ phải ăn chút khổ.”



“Cũng đúng.” Thiên Khiếu Hàn cười thoải mái.



Thay đổi một thế giới, Dạ Văn mới có thể có hạnh phúc?



…………………………



“Mộng Dịch Di nói là nhiệm vụ này?” Mở danh sách nhiệm vụ, Thiên Khiếu Hàn câm nín nhìn một đống nhiệm vụ dày đặc. Quả nhiên là nghiệp đoàn đánh thuê đầu tiên của Mộng Hồi, kinh khủng, mới đầu (trước kia, không phải sau khi sống lại) tìm mãi chẳng thấy nhiệm vụ, giờ thì nhiệm vụ tự tìm tới cửa làm mãi không xong. Danh sách nhiệm vụ này rất tiện, có thể sắp xếp theo kinh nghiệm, theo tiền thưởng, theo danh vọng, theo độ khó, còn có công cụ tìm kiếm, có thể tìm nhiệm vụ liên quan đến địa điểm hoặc cá nhân nào đó.



Thiên Khiếu Hàn nhập vào “Hải Thiên Thanh Trại”, kết quả tìm kiếm rất nhanh bung ra.



Hải Thiên Thanh Trại là một ổ cường đạo bị truy nã, nhưng ngoài ra nó là một cứ điểm của triều đình. Vì đánh cường đạo sẽ được thưởng danh vọng rất nhiều mà tài sản trong ổ cường đạo lại hết sức phong phú, những nhiệm vụ bang hội thế này người chơi thích nhất. Nhưng Hải Thiên Thanh Bang là cường đạo xếp thứ nhất, rất ít người chơi có thể chạm đến cái đinh này.



Nội bộ Chấn Thiên Bang dường như xảy ra vấn đề khiến điểm danh vọng và tài sản chung đa phần bị ngâm nước, thế nên muốn bình định sơn trại này.



Chấn Thiên Bang chọn thời gian cũng thật sự quá khéo, hoặc nói bọn họ đã sớm biết Hải Thiên Thanh Bang có quan hệ với triều đình, trong khoảng thời gian này đại bộ phận tinh anh của Hải Thiên Thanh Bang đều bị triều đình phái ra ngoài làm nhiệm vụ, thực lực toàn trại giảm mạnh. Vừa vặn Phong Hành Thiên Hạ trở thành nghiệp đoàn đánh thuê đầu tiên ở Mộng Hồi, Hải Thiên Thanh Bang liền gửi lời mời, muốn nhờ bang hội có thực lực trong người chơi tới hỗ trợ.



Phần thưởng rất khá, tiền bạc đương nhiên không ít, không ngờ danh vọng cũng rất nhiều, thoạt nhìn giúp Hải Thiên Thanh Trại là giúp triều đình, thế nên danh vọng mới nhiều như vậy. Kinh nghiệm cũng mê người, tuy không thưởng kinh nghiệm trực tiếp, nhưng chết không mất kinh nghiệm, giết người được kinh nghiệm bằng đánh quái tinh anh lớn hơn 1.5 lần cấp, tính ra, kinh nghiệm cũng cực kỳ khả quan.



Lại nói Chấn Thiên Bang có hiềm khích với bọn họ, mỗi việc này đã vô cùng động lòng người.



“Hô hô, Mộng Dịch Di thật hiểu chúng ta, cho chúng ta một cơ hội báo thù quang minh chính đại.” Dực Yêu xoa tay nói.



“Nhiệm vụ này hẳn là hắn phát.” Tử Huyễn Nguyệt tỉnh táo phân tích, “Hải Thiên Thanh Trại vốn là tổ chức một tay hắn bồi dưỡng, mấy phần thưởng hậu hĩnh đại khái cũng là hắn cho chúng ta làm sính lễ.”



“Huyễn tỷ tỷ, người khó có được biết nói đùa nha.” Nguyệt Yêu Tinh cười, “Kệ hắn muốn gì, nhiệm vụ này chúng ta chắc chắn phải nhận. A, hình như xong trước khi đánh Thành Chiến, thật hưng phấn.”



“Vậy phân chia một chút, Huyễn, ngươi phụ trách trang bị, ta phụ trách thuốc và thức ăn, những người khác do Hàn, Tiểu Trư, Hồ Ly, Tiểu Tử (Kiêu Tử Minh) dẫn đi luyện cấp.” Ảnh Cô Nguyệt phân phó.



“Thuốc và thức ăn Nguyệt muốn tự làm?” Kiêu Tử Minh đề nghị, “Nguyệt chỉ cần làm một ít thức ăn và thuốc đặc biệt là được, hồng lam dược bình thường đến chỗ ta mua, thành viên nội bộ bớt tám phần trăm.”



“Ngươi không được miễn phí?” Nhược Thủy U Lam tức giận.



“Thôi nào, Lam Tử, Tiểu Tử người ta còn phải ăn cơm mà.” Biết Nhược Thủy U Lam chỉ muốn bới móc, Thiên Khiếu Hàn giảng hòa.



“Quyết định vậy đi, chúng ta làm một trận!” Đập tay, trong mắt mọi người lóe lên ý chí thiêu đốt.