Phong Hành Thiên Hạ

Chương 375 :

Ngày đăng: 20:05 20/04/20






Edit: Thiên Beta: Thiên  

Bối cảnh: Xã hội hiện đại, ngoại truyện viết mừng năm mới, không liên quan chính văn.



Thành phần tham gia: Thiên Khiếu Hàn, vệ sĩ của Thiên Khiếu Hàn, Ảnh Cô Nguyệt, Tử Huyễn Nguyệt, Nguyệt Du Nhiên



“Tiểu Nguyệt, tôi thích cậu.”



“Đi chết đi.”



“Tiểu Nguyệt, tôi yêu cậu.”



“Cậu đi chết đi.”



“Tiểu Nguyệt, tôi thật sự yêu cậu.”



“Cậu thật sự có thể đi chết đi.”



“Tiểu Nguyệt, cho tôi một cơ hội đi.”



“Từ đây đi thẳng theo hướng đông, khoảng năm mươi kilomet có một vùng biển mênh mông, nếu ngươi có thể tát cạn…”



Ánh mắt chờ mong…



Đổ mồ hôi, hắn thật sự nghĩ mình có thể tát cạn biển?



“Thôi cứ đi chết đi.”



“Ây??!!”



—— Đoạn đối thoại ngày X tháng Y năm Z của hai người.



“Em nhất định phải làm thế.”



Tử Huyễn Nguyệt nói rất bình tĩnh.



“Phải.”



Nguyệt Thản Nhiên cũng rất bình tĩnh.


Cây Tương Tư năm đó, chính tay em trồng trao anh, bóng ai mơ hồ đâu đây, nhưng hồng nhan đã đổi.



Em ở nơi đâu, người yêu của anh! Biến mất giữa biển người mênh mông, đời không như là mơ.



Chờ mong một kết thúc tốt đẹp, người yêu của anh, anh sẽ chờ, em trở lại!”



“Tiểu Nguyệt à, Tiểu Nguyệt à! Em mau quay về! Anh…”



“Thiên Khiếu Hàn, cậu có thôi đi không!” Không thể nhịn nữa, cũng không thể chịu nổi ma âm xuyên não, Ảnh Cô Nguyệt được người xưng bình tĩnh lạnh nhạt, lạnh lùng vô cảm lao ra khỏi cửa, thuận tay nhấc cục gạch ném qua!



“Đánh là thương mắng là yêu, Nguyệt Nguyệt bảo bối, em quả nhiên yêu anh!” Thiên Khiếu Hàn nghiêng người tránh, sau đó nhào qua, ôm chặt Ảnh Cô Nguyệt, cọ cọ lên người y, cọ cho y nguyên thân nước mắt nước mũi.



“Thiên Khiếu Hàn! Cậu cút ngay cho tôi!” Ảnh Cô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.



“Không cút.” Xem như không nghe, tiếp tục cọ.



“Đúng đó, Tiểu Nguyệt Nguyệt à, đại thiếu gia người ta si tình thế mà, vừa biết viết thơ tình lại biết hát tình ca.” Nữ đồng nghiệp nào đó phụ họa.



“Đúng đó, đại thiếu gia người ta chuyên tình thế mà, nghe nói không phải anh sẽ không lấy!” Thêm một cô gái phụ họa.



“Ông chồng tốt thế này, Tiểu Nguyệt Nguyệt cậu không nên bỏ qua!” Ách, lần này là đồng nghiệp nam.



Ảnh Cô Nguyệt hắc tuyến, tại sao, y nhất định phải xuất giá! Y là nam! Sao phải làm vợ người khác!



“Bảo bối, em không theo anh thật sao?” Ngẩng đầu, nam nhi cao lớn thô kệch, à, phải thừa nhận, không tới mức đó, nhưng cũng là thân cao bảy thước đang dùng ánh mắt như chó con bị vứt bỏ nhìn Ảnh Cô Nguyệt.



“Tuyệt đối không!” Ảnh Cô Nguyệt gằn từng chữ, “Còn nữa, đừng kêu buồn nôn vậy.”



“Ồ, vậy sao.” Thả Ảnh Cô Nguyệt ra, trầm tư một chút, “Vậy chỉ có thể dùng chiêu thứ ba.”



“Hả? Chiêu thứ ba… A!” Một vệ sĩ lấy thế sét đánh không kịp che tai dùng cán dao đánh Ảnh Cô Nguyệt ngất xỉu, sau đó á, Thiên Khiếu Hàn vác Ảnh Cô Nguyệt lên vai, ra hiệu bằng tay, thừa dịp đám người đang sửng sốt, nhanh chóng đào tẩu!



“Ế, đây có phải là bắt cóc thiếu nam nhà lành không.” Nguyệt Du Nhiên nghi hoặc hỏi.



“Không sao, yên tâm.” Tử Huyễn Nguyệt không quan tâm cười, “Nhưng không nghĩ tới Du Nhiên em biết sáng tác, dễ nghe dễ nhớ.”



“Cũng không phải em sáng tác,” Nguyệt Du Nhiên ăn ngay nói thật, “Cũng là một lần vô tình em nghe được một người tên Lưu Tinh Trư hát, cô ta nói đây là ca khúc rất được yêu thích ở thế giới họ, em thấy thú vị nên nhớ kỹ.”



“Ồ, người kia thật thần bí, không biết thế giới trong lời cô ta như thế nào.” Tử Huyễn Nguyệt tò mò.