Phong Hành Thiên Hạ
Chương 376 :
Ngày đăng: 20:05 20/04/20
Edit: Thiên Beta: Thiên
Ngoại truyện của Bắc Đường Mặc và Hạ Chi Lan.
Mộng Hồi đã mở được N năm, nhưng vì chỉ số thông minh của quái có thể so với người, kinh nghiệm chơi game trước kia không còn thích hợp khiến phần đông người chơi không thích ứng được, tiến độ chậm muốn chết.
Mặc dù sau đó người chơi dần quen, xem nơi này là một thế giới khác mà ghé chơi, nhưng cũng xuất hiện nhiều hiểu lầm. Ví dụ như người sống nhỏ nhoi ở hiện thực muốn vào Mộng Hồi chiếm một khoảng trời riêng mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, phút trước ngươi còn là cao thủ, phút sau không chừng đã bị giết về 0 cấp, cho nên người mới chơi cùng người chơi lâu không có gì khác biệt lắm. Càng về sau càng khó đột phá, nói chung đây cũng là một thế giới công bằng.
Mà hiện tại, có một tân thủ như vậy, lẫn trong một đội ngũ vừa tiến vào.
Nói đến trò chơi Mộng Hồi này, không phải tất cả mọi người đều vào được, nói chung, phải biết rằng, số tiền để mua và duy trì khoang trò chơi là rất nhiều. Song cũng có ngoại lệ, như dân số bùng bổ, khu người nghèo kín chỗ, chính phủ có thể bàn bạc với Đầu Não để toàn thể vào Mộng Hồi sinh sống, tiêu hủy thân xác, trở thành dân bản xứ trong Mộng Hồi, tức NPC.
Tuy vậy, nhưng vị tân thủ này không thuộc dạng di dân, hắn là người hầu của kẻ có tiền chân chính…囧!
Hạ Chi Lan thở dài, nhận đồ từ đại tiểu thư nhà mình, đi theo vị đại tiểu thư hiếu kỳ này tham quan khắp nơi. Hắn không hiểu, rõ ràng hệ thống có rương đồ, vì sao còn muốn mình giúp giữ đồ, chẳng lẽ đại tiểu thư muốn thể hiện rõ với mọi người mình là người hầu chính cống? Dựa vào hiểu biết về nàng, chuyện này đích xác rất có khả năng.
Đại tiểu thư nhà hắn tướng mạo cao lớn thô kệch, rõ ràng đã không ngừng giảm béo, không ngừng vận động, kết quả trừ luyện thành một thân thể đầy cơ bắp thì hình như không có hiệu quả gì khác, ngược lại hắn, một đứa trẻ mồ côi, được quản gia nhặt về nhận nuôi, việc lớn việc nhỏ gì cũng làm mà cơ thể lại thon dài, da trắng noãn nhẵn nhụi, khuôn mặt tuy thuộc loại phổ thông nhưng có phong độ của người trí thức, theo quản gia học phép tắc, so ra với đại tiểu thư hay thích văng tục quả thật càng giống thiếu gia hơn.
Tuy nói vậy, song hắn không ghét vị đại tiểu thư này. Thật ra, đại tiểu thư đối với hắn rất tốt, trừ thỉnh thoảng chọc ghẹo hắn, tuyệt đối không để hắn bị khinh khi. Có cảm giác, đại tiểu thư xem mình như em trai. Nhớ trước kia thân thể hắn yếu ớt, thân phận thấp kém, cùng đại tiểu thư tới trường học quý tộc thường xuyên bị các thiếu gia và người hầu của họ bắt nạt. Mỗi lần như thế, đại tiểu thư sẽ nổi trận lôi đình kéo người ra đánh kêu cha gọi mẹ xin tha mới thôi.
“Tiểu Lan! Ngươi đi gì mà chậm vậy!” Nhu Mông chống nạnh, hô lớn.
“Đại tiểu thư à, ngươi đưa ta nhiều đồ vậy, ta làm sao đi nhanh cho được.” Hạ Chi Lan nhăn mặt, hết sức bất mãn với từ Tiểu Lan kia. Hai người từ nhỏ đã chơi cùng nhau, hắn và đại tiểu thư cũng không chú ý nhiều đến thân phận.
“Ha ha, chịu thôi, ngươi không cầm mấy thứ này ai biết được ngươi là người hầu chứ.” Đại tiểu thư đắc ý, đột nhiên nhăn mày, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Gọi ta Nhu Nhu! Không được kêu đại tiểu thư!”
“Phải không?” Trong giọng người nọ tựa hồ mang theo ý cười, “Khi đó ngươi ngốc hơn giờ nhiều, ta là NPC cũng không biết.”
“Ta mới không ngốc.” Hạ Chi Lan mất hứng bĩu môi, nhích gần lại người nọ.
Dưới dạng linh thể, bọn họ không có ngũ giác, nhưng đáy lòng hắn vẫn thấy thật ấm áp.
“Mặc, không lâu nữa, chúng ta có thể rời khỏi đây…” Nghĩ tới Bắc Đường Mặc một mình nơi đây mười năm, khóe mắt Hạ Chi Lan phiếm hồng.
“Ừ, ủy khuất ngươi rồi.” Bắc Đường Mặc ôn nhu an ủi. Tuy nơi này không có ai, nhưng y có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của Hạ Chi Lan, mới đầu y còn thương tâm đau đớn, cuối cùng thì chết lặng. Y thấy, Hạ Chi Lan lại không thấy được y, vậy nên, chân chính một mình, hẳn là Hạ Chị Lan mới đúng.
“À à, tên tiểu tử ngốc kia đã thu phục Tôn Tiểu Không.” Ngữ điệu Hạ Chi Lan thay đổi, rất hả hê.
“Ài,” Đã qua nhiều năm rồi, tính ham vui của hắn vẫn không đổi, Bắc Đường Mặc cười bất đắc dĩ, “Tôn Tiểu Không là sủng vật tốt, nếu Thiên Khiếu Hàn có thể cho nó thăng cấp thành công, vậy tương lai sẽ không sợ thần phật.”
“Đúng, đây là kỳ ngộ của Tiểu Không, không biết nó có thể đạt tới trình độ siêu việt như tổ tiên nó không. Ha ha, ta thật nhớ rượu trái cây nó ủ.” Hạ Chi Lan chậc lưỡi.
Bắc Đường Mặc cười khổ. Tôn Tiểu Không chắc chắn không nhớ hắn rồi, Hạ Chi Lan vừa gặp mặt đã trấn lột hết đống rượu trái cây Tôn Tiểu Không cất giấu.
Nhắm mắt, mặc dù đêm tối xung quanh khiến y không biết mình có đang nhắm mặt thật không.
Nhưng, một ngày nào đó, họ có thể tiếp tục hành trình chưa kết thúc dưới ánh sáng rực rỡ, đúng không?
Mong chờ ngày ấy.