Phong Hành Trì Thượng

Chương 12 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


“Cha mẹ tôi tới?”



Phong Lôi hỏi, tự mình tìm chỗ trống ngồi xuống, lại thuận tay rót cho mình ly trà, bộ dạng như là đang ở nhà mình.



“Họ cho tôi 50 vạn.” Trì Trì vùi ở trên ghế salon, lười biếng trả lời.



“Thì ra tôi chỉ đáng giá 50 vạn.” Phong Lôi tựa hồ không hài lòng với giá này.



“Thế là đắt rồi, thịt lợn bao nhiêu tiền một cân chứ?”



“E hèm.” Phong Lôi hừ lạnh, trên mặt không vui.



“Là tôi nói, hiện tại vật giá tăng cao, giá tiền này là có chút thấp.”



Trì Trì vội vàng quay đầu le lưỡi, thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội



“Hừm.”



“Tôi hình như hơi khát.” Phong Lôi nằm ở trên ghế sofa, miễn cưỡng nói.



“Tôi sẽ pha trà cho anh.”



Trì Trì chạy tới chạy lui chăm sóc. Phong Lôi thích uống trà, không chút để ý nói: “Tôi hình như lại hơi đói bụng.”



“Ừ, tôi đi làm cơm cho anh.” Trì Trì làm bộ rất sung sướng nói, hàm răng cắn vào nhau kêu lộp cộp.



“Đúng rồi, anh ăn tạm chút điểm tâm lót dạ đi.”



Trì Trì là trăm năm khó dịu dàng như thế. Nếu có biện pháp thì sao cô phải cầu cạnh anh thế chứ.



Phong Lôi ăn uống no đủ rồi, nửa nằm trên ghế, nhắm mặt hưởng thụ. Trì Trì âm thầm cắn răng mắng, trên mặt vẫn in lúm đồng tiền như hoa.



“Tấm chi phiếu này trả lại cho anh Anh xem liệu ông nội có bỏ qua cho tôi không?”



Sử Trì Trì đáng thương nói, làm bộ thỏ trắng ngây thơ.



“Không bàn nữa.”



Phong Lôi thái độ ngang bướng, căn bản không muốn há miệng mắc quai.



“Người được lợi chính là anh! Còn chưa đủ hay sao?” Trì Trì trở mặt còn nhanh hơn lật sách.



“Vậy cô chuẩn bị tốt một chút, hai ngày tới sẽ nhận được lệnh của tòa án.” Phong Lôi chuẩn bị đứng dậy đi.




Diệp Hoan thao thao bất tuyệt, không chút nào chú ý tới sắc mặt ngày càng tái nhợt của Trì Trì.



“Trì Trì, bây giờ em ở đâu?”



“Em ở tập thể của công ty.” Trì Trì nói dối, không thể nói cho chị ấy biết, chị ấy mà biết thì cả thế giới đều biết.



“Công ty nào thế?”



“Công ty vớ vẩn thôi.”



“Công ty xăng dầu? Vậy khẳng định là một công ty lớn. Xăng dầu bây giờ đắt như vậy, mỗi ngày đều tăng lên….” Diệp Hoan vẫn thao thao.



“À chị Diệp, công ty em còn có việc, em phải đi trước, hôm khác liên lạc nhé.”



Trì Trì cơ hồ là chạy trối chết. Cô bây giờ hàng đêm đề phòng cướp, ngày ngày ở nhà dưỡng thương. Chẳng dễ dàng gì được tự do, cô cũng không muốn người nhà tìm thấy nhanh như vậy.



“Lại Minh gì chứ!”



Trì Trì mày nhíu lại. Trước mắt cô hiện ra hình ảnh tên Lại Minh kia mặt mũi nhợt nhạt, biểu tình tối tăm, bà mẹ thì luôn có bộ mặt hận đời. Không được, cô tuyệt đối không thể gả cho Lại Minh. Sử Trì Trì tâm phiền ý loạn cứ đi bộ thế cho đến khi trời tối.



Một đêm mùa đông phố xá đèn sáng lung linh, nơi nơi dập dìu trai thanh gái lịch, Sử Trì Trì lẫn trong đám người, hai tay nhét váo túi, mặt ngẩng 35 độ nhìn lên trời cao, tiện thể ghé mắt nhìn cái đám người đi qua đi lại thành sông. Đột nhiên, trong đám người cô thấy một người, không, là hai người, thân thể dựa sát vào nhau vô cùng thân mật. Nam là Phong Lôi, nữ, không biết là ai. Buổi sáng anh còn ở nhà cô cầu xin cô lấy aổi tối anh liền ve vãn một nữ nhân cùng nhau dạo phố. Anh biến cô thành cái gì? Lòng Trì Trì đau đớn như bị kim châm.



Cô chạy nhanh mấy bước, đến trước mặt hai người, một tay chen vào giữa, một tay chỉ vào mặt Phong Lôi: “Phong Lôi, đồ đứng núi này trông núi nọ, định vùi hoa dập liễu sao…..”



Trì Trì còn chưa kịp nói hết suy nghĩ, chỉ nghe thấy Phong Lôi quay sang nói với nữ nhân bên cạnh: “Tiểu thư, cảm ơn cô đã cùng tôi đi một đoạn, đây là tiền công của cô.”



Nữ nhân kia nhận tiền công sung sướng vui vẻ bước đi.



Trì Trì trừng mắt nhìn anh, nhét hai tay vào túi tiếp tục bước đi. Phong Lôi theo sát phía sau cô.



“Cô định làm gì vậy?”



“Còn có thể làm gì? Bỏ tiền ra thuê nam nhân cùng đi dạo với tôi một vòng.” Trì Trì hung hăng nói. Cô đi ở phía trước, Phong Lôi cũng đi theo phía sau.



“Tôi miễn phí cho cô được không?” Phong Lôi rất rộng rãi nói.



“Vô duyên, tôi không cần quà tặng giá rẻ.”



“Tôi dám đánh cược rằng cô muốn tôi.” Phong Lôi không để ý đến thái độ cự tuyệt của cô, ra sức bán mình.



“Tôi muốn anh lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi.”