Phong Hành Trì Thượng

Chương 11 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


Khi tỉnh tại, cô giống như một con cóc ngủ say nằm lỳ trên giường. Không đúng, dưới người cô hình như có cái gì đó ấm áp mềm mại đang động đậy. Trì Trì hoảng sợ, cô cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “Anh tại sao lại ở bên dưới tôi?”



Cô lúc này đang đường đường chính chính nằm trên người anh. Khó tin nhất chính là, thân thể bọn họ lồi lõm kết hợp vừa vặn. Hai chân của anh ép chặt lấy cô, hai cánh tay ôm quanh cô. Trong cơ thể nhiệt huyết bắt đầu chuyển dộng, chuyển động!



“Anh rốt cuộc đã làm gì tôi?”



Sử Trì Trì vèo một cái nhảy xuống giường, xoa xoa đầu trấn an cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo trong đầu quát. Trên giường, Phong Lôi duỗi duỗi lưng cho đỡ mỏi, chậm chạp mở mắt giải thích: “Tối hôm qua là cô ép tôi, tôi có làm thế nào cũng không đẩy cô ra được.”



Trên mặt Phong Lôi giờ phút này không có chút áy náy nào, ngược lại còn làm ra vẻ uất ức.



“Không thể nào, tôi cho tới bây giờ vẫn là người trong sạch, chưa từng có chung đụng cùng người nào!”



Trì Trì tố cáo, đầu óc của cô hỗn loạn như một nồi tương hồ. Tại sao lại như vậy? Nhất định là anh đang đổi trắng thay đen.



“Cô ép tôi còn chưa đủ, cô còn muốn ép người nào?” Anh duỗi cánh tay định kéo cô về giường.



“Đây là sự thật, thừa nhận đi, cô phải chịu trách nhiệm. Nếu không tối qua có rất nhiều nhân chứng, tôi không ngại kiện ra tòa.”



Phong Lôi nheo ánh mắt dài nhỏ, nhàn nhạt uy hiếp. Trì Trì trong lòng tức giận mắng: Trên thế giới có loại người này sao? Chiếm đoạt người ta rồi còn ra vẻ. Người tổn thất chính là cô, anh lại muốn lên tòa án kiện cô? Không, kiên quyết không khuất phục, Trì Trì âm thầm nắm chặt tay. Không đợi cô lấy tinh thần xong



“Tự cô xem đi.” Phong Lôi tiện tay ném tới một xấp hình liên hoan tối qua của công ty đã được rửa ra. Trong hình cô giống như một nữ lưu manh, không, chính là một Nữ Lưu Manh. Bức thứ nhất, cô trước mặt mọi người xé áo Phong Lôi; bức tiếp theo, cô trước mặt mọi người đẩy anh ngã xuống; rồi cô cưỡi lên người của anh; rồi…rồi…rồi….Trì Trì đã không còn mặt mũi nhìn nữa rồi.



“Đây tuyệt đối không phải là tôi, tôi bình thường uống rượu không có hư hỏng như vậy.”



Cô trước kia uống rượu say cùng lắm là ngồi ở lối đi chửi mắng người ta, sẽ không bao giờ lôi kéo bạn học đi trên đường bắt được một đôi tình nhân hướng về phía nam mà mắng: “Ngươi thật khốn kiếp, dám yêu người khác sau lưng tôi!”…., những loại này rõ ràng là loạn, cô sẽ tuyệt đối không làm.



“Người chụp ảnh là ai? Tại sao lại chỉ ch



Trì Trì bất lực chất vấn, chẳng còn khí thế hào hùng vừa rồi.



“Không chỉ chụp mình cô, nhưng chỉ có cô làm loạn.” Phong Lôi ở một bên giải thích.



“Tôi say rượu trí óc hồ đồ, tòa án sẽ xử khoan hồng.” Sử Trì Trì thanh âm ngày càng nhỏ.



“Một câu say rượu hồ đồ là có thể đẩy trách nhiệm? Nếu như vậy, tất cả mọi người đều có thể mượn những lời này rồi muốn làm gì thì làm.”


Trì Trì bấm một cái vào bắp đùi, làm ra bộ khóc không ra nước mắt. Không có cách nào khác, cô chỉ có thể làm ra bộ dạng này, nếu có thể giống như Giang Vãn Vãn, động một chút là có thể làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu thì tốt biết mấy.



“Khụ, yên tâm, chúng tôi sẽ không trách cô. Phụ nữ như cô, vì tương lai của mình mà dùng trăm phương nghìn kế cũng là bình thường.”



Đấy là cái gì, không phải bọn họ tới hỏi tội sao? Thế kéo đến đây làm gì?



“Ý của tôi là, về sau cô đừng quấn lấy Phong Lôi nhà chúng tôi nữa, hai người không cùng một tầng lớp, hôn nhân nhất định phải cùng một giai cấp mới có thể hạnh phúc. Ừ, đây là 50 vạn, cô cầm lấy đi, về sau tránh xa con trai tôi ra một chút.”



Phong mẹ rất có khí thế vất tờ chi phiếu lên bàn, sau đó lôi Phong ba quay người đi thẳng.



“Các người đứng lại cho tôi, tôi không nhớ hai người là loại người dùng tiền dơ bẩn.”



Chờ Trì Trì kịp phản ứng, hai người đã sớm chui vào trong xe chạy xa, chưa bao giờ thấy bọn họ lưu loát như vậy.



“Lão đầu tử, vừa rồi tôi biểu diễn thế nào?” Phong mẹ dương dương đắc ý hỏi Phong ba.



“Bà xã quá tuyệt! Trên đời này có chuyện gì có thể làm khó bà chứ?” Phong ba cười nịnh nọt.



“Thật là tu luyện mười năm dùng một phút, tôi chính là rèn luyện nhiều như vậy mới có thể nói. Nhưng không biết hiệu quả thì thế nào?”



Phong mẹ không yên tâm nói.



“Ai da, cái này xem ý trời, dù sao chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ con trai giao là được.” Phong cha an ủi vợ.



“Tôi thật sự không nghĩ ra, đời này qua đời khác, nam nữ tìm hiểu vốn là chuyện tự nhiên, chỉ cần bản thân để ý, làm cha mẹ đi can thiệp làm gì?”



Phong mẹ đại khái nhớ tới một số chuyện cũ không vui, giọng điệu có chút cay cay.



“Được rồi, chúng ta đã khổ rồi, cho nên, dù đối tượng của con trai thế nào, chúng ta không can thiệp. Trên đời này có tìm cũng không ra người hiểu lẽ làm cha mẹ như chúng ta.” Phong cha tự biên tự diễn.



Bên này, Trì Trì giận đến nỗi lỗ mũi lệch qua một bên. Hai người, coi như mình nhìn nhầm bọn họ. Còn tới đây làm bộ với cô. Cái gì quan niệm kiểu đấy. Cô còn ngại con trai hai người không xứng với cô đấy. Nói chuyện khó nghe, bộ dạng lạnh băng băng. Mau đem tên con trai 30 tuổi bộ dạng như mười mấy tuổi của các người mà giam vào hang đi. Vô lại còn vô sỉ.



Trì Trì càng nghĩ càng giận, cuối cùng lại manh động, bấm số điện thoại phòng làm việc cũ.



Người nhận điện thoại là Với Như Mộng, lạnh nhạt nói cho cô biết Phong tổng không có ở đây, hỏi số điện thoại của anh thì nói không biết. Cô cũng thật là đần, biết anh lâu như vậy mà không biết số di động của anh. Đang muốn gọi điện thoại cho Vãn Vãn cầu xin cô ấy hỏi thư ký Vương, vừa vặn chuông cửa vang lên, chính là Phong Lôi, chẳng lẽ anh nghe thấy cô mắng chửi anh sao?