Phong Kiếm
Chương 4 : Thích thân
Ngày đăng: 12:19 16/08/19
Chương 4. Thích thân
Thiên hạ này là gì? Trời sáng rồi trời tối đến bao giờ? Nhân sinh cùng thiên hạ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào? “Đằng Long! Ngươi từng hỏi ta về số mệnh của ngươi? Vậy ta hỏi ngươi, nhà ngươi sống trên đời này để làm gì? Nhà ngươi muốn đạt được điều gì? Nhà ngươi muốn trở thành người như thế nào? Đó chính là số mệnh của ngươi!” Những lời của Sơn thần khiến Đằng Long rối trí, và ngay cả… “Ta là ai?” “Trăng sắp sửa tròn rồi!” Thanh âm trong trẻo vang lên. “Vậy… ngươi định thế nào?” Đằng Long hỏi Như Tranh. “Ta cũng không biết nữa!” Như Tranh thở dài rồi đứng dậy bước ra giữa sân. Hai tay cô dang rộng và hướng lên trời cao như thể hít một hơi thật mạnh. Sương đêm phả hàn khí vào trong nhân gian. Hai người trẻ tuổi cùng nhau trầm mặc. Như Tranh kế đó chỉ về phía chân núi đằng xa: “Không biết, ngoài kia có gì nhỉ?” “Ai mà biết?” Xa xa, chỉ có đốm sáng vàng vọt, những ánh đuốc nở rộ trong bóng tối. Dưới đó náo nhiệt đến cỡ nào? Sống động đến nhường nào? Đằng Long có vẻ dửng dưng. Y đang nghĩ đến một điều gì khác, thế giới ngoài kia biến chuyển ra sao sau mười năm cách biệt? Sơn thần đã dời đi rồi, chỉ còn lại hai người liệu có tiếp tục chữa bệnh cho dân chúng? Vả lại, Đằng Long đâu có bản lĩnh như ngài mà làm việc ấy. Lúc này trong lòng của y cũng có đôi chút khó chịu. Phần vì Sơn thần ra đi một cách đột ngột, phần vì tâm trạng ủ rũ của Như Tranh. Suy nghĩ một hồi, sau đó Đằng Long liền đứng dậy: “Ta sẽ thu dọn đồ đạc. Ngươi theo ta chứ?” Như Tranh bất ngờ, hai má tự nhiên lại ửng đỏ. Câu nói ấy làm cô ngại ngùng thoáng chốc. Còn với Đằng Long, Như Tranh lúc này chính là người thân duy nhất, vì thế mà y âm thầm giao ước ngày sau nhất định bảo vệ Như Tranh cho tới khi số mệnh không còn cho phép. “Đi đâu cơ?” Như Tranh tròn mắt hỏi. Ánh mắt trong sáng hiện về khiến cho tâm trí Đằng Long xung động. “À… thì đi xem thế giới bên ngoài ra sao?” “Đi vân du như ông?” “Ừ! Giờ thì…” Đằng Long hỏi lại Như Tranh thêm một lần nữa. “Nhưng đi đến bao giờ?” “Như Tranh muốn đi đâu ta sẽ tới đó, từ nay ta sẽ bảo vệ cho ngươi. Ngươi nói có được hay không?” Đằng Long vỗ ngực lên giọng. Hành động quyết đoán khiến cho Như Tranh xấu hổ quay đi. Cô chỉ khẽ lên tiếng: “Ta… ta. Ngươi nói gì thì ta nghe theo vậy!” Quyết định hạ sơn đã làm tâm trạng hai người khá hơn đôi chút. Họ đi vào trong nhà gói ghém đồ đạc. Đằng Long nghe thấy vậy gì vừa rơi xuống đất, thì ra đó là chuỗi hạt ngày nào. Không biết, người phụ nữ đó là ai nhỉ? Đằng Long nhớ đến người mình đã gặp khi còn thân ốm lay lắt. Trong bụng nghĩ rằng nếu còn ngày sau gặp lại, y nhất định sẽ tìm cách trả ơn cho tử tế. Bà ta là người giúp y thấy ánh mặt trời sau cơn mây giăng u ám, giúp y lấy lại ý chí sống sót khi còn ở trong tuyệt vọng. Đằng Long cầm chuỗi hạt lên đi về phía Như Tranh. “Này…” “Đây là gì thế?” “Ta nghĩ nó hợp với ngươi hơn!” Hai mắt híp lại, Đằng Long cười hì hì và đặt chuỗi hại vào tay Như Tranh. Cô nhận lấy rồi giơ lên cao ngắm nghía. Chuỗi hạt làm bằng đá xám, điểm thêm vài hạt màu đen hay màu đỏ xếp cạnh đều nhau. Đây có lẽ là món quà đầu tiên mà cô được nhận. Như Tranh vì thế vui vẻ đeo vào tay trái. … Hôm sau khi vừa tảng sáng, Đằng Long và Như Tranh đã hạ sơn rồi. Đi ba ngày ba đêm thì ra khỏi đất cũ. Trước mặt là một con sông lớn, một thế giới khác đang đợi họ ở bờ bên kia. “Nhanh lên! Nhanh lên!” Như Tranh thúc giục trong khi Đằng Long vẫn còn nhởn nhơ. Chợt có tiếng gọi: “Đò… ơi! Đò… ơi!” Một chiếc thuyền đang bơi lại bờ bên này, có cả đám người chờ đợi sẵn để được qua sông. “Đò…ơi!” Đằng Long và Như Tranh bắt chước hắng giọng gọi to. Cả hai ngân dài sau đó lại cười khúc khích với nhau. Đợi một lúc con thuyền cũng đã cập bến. Đoàn người lần lượt xuống thuyền trong đó có cả Đằng Long và Như Tranh. “Ngồi cho vững! Thuyền sắp chạy! Ngồi cho vững! Chớ ngã mà làm mồi cho loài thủy tộc!” Người chủ thuyền lên tiếng. Sông nước mênh mông, con sóng khẽ gợn màu phù sa. Bờ bên kia còn khuất bóng mờ ảo trong làn sương sớm. “Này nhà đò ơi! Sông này tên gì? Có phải sông của nhà đò không đấy?” Một người khách hỏi. “Sông của trời, của đất chứ nào dám của nhà tôi. Nhà bác lại giễu tôi à?” Người lái đò lên tiếng đáp. “Nay chăng giờ nắng to bác nhỉ? Đúng là khéo chọn. Đương giờ bọn trẻ thích thân có khác.” Người khách cười lớn. “Bọn trẻ đến tuổi trưởng thành thì tất sẽ phải làm lễ xăm mình, nếu không, sau này chúng đâu còn dám xuống đường sông nước?” “Phải rồi, phải rồi!” Người khách ậm ừ ra vẻ đồng tình. Đằng Long ngồi nghe đầu đuôi câu chuyện nhưng y không hiểu thích thân là gì? Trí tò mò nổi lên không chịu được, Đằng Long cất tiếng: “Thích thân là gì thế?” “Nhà cậu này, chắc ở nơi khác phải không?” “Phải đấy! Chứ người Tiên tộc chúng tôi ai mà không biết tục lệ xăm mình.” Chủ đò thấy thế cũng liền hùa theo. Một người khách sau đó quay sang Đằng Long nói tiếp: “Ở đất tộc ta, thiếu niên đến tuổi như cậu ai nấy đều phải xăm lên thân thể. Ấy là răn đe thủy tộc không được làm hại bọn ta khi ở dưới nước.” “Đất này là của Tiên tộc chúng ta, nhà cậu đúng người nơi khác đến rồi! Thế nhà cậu quê quán ở đâu?” Người chủ đò hỏi. Đằng Long chưa kịp nghĩ câu trả lời thì Như Tranh đã lên tiếng trước: “Chúng tôi là người sống ở trên núi, hôm nay có việc nên mới hạ sơn!” “Ồ? Người nơi hoang dã lại dám vượt sông, quả thực thú vị?” Người khách hoài nghi, giọng nói trở nên lạnh lùng. Không biết ông ta ám chỉ điều gì, dường như chẳng có cảm tình với người ở chốn thâm sơn cùng cốc? “Bọn ta đến đây để thăm một họ hàng xa. Chẳng hay nhà ông lấy gì làm lạ?” Đằng Long nhanh trí. Đương nhiên không có gì lạ, người khách chỉ nói thú vị mà thôi! Rõ ràng là có cách trở với người ngoại tộc, cả chủ và khách thấy vậy nên không hỏi han gì nữa. Đằng Long lúc mới đặt chân lên bờ đột nhiên dâng lên cảm xúc khó tả. “Đi thôi!” Như Tranh tươi tỉnh sau khi nói chuyện với một ai đó. “Như Tranh… ngươi… muốn đi đâu?” Đằng Long ậm ừ. Trở về chốn cũ, đó là ý định ban đầu của chính Đằng Long khi muốn hạ sơn. Nơi này, bất kể là ai hay bất kể thứ gì, nó đã vứt bỏ Đằng Long một lần. Vậy nó có thể chấp nhận thêm một lần nữa? Đằng Long lặng nhìn vào lòng bàn tay để rồi bất chợt nắm chặt lấy nó. “Ta là ai? Tiên tộc ngươi sẽ đứng lên trả lời? Hay ngươi tiếp tục im lìm không đáp? Tiên tộc, hừ, Đằng Long trở về rồi đây!” Một mục tiêu ích kỷ! Chính vì ích kỷ nên mới dẫn dụ Như Tranh đi đến Tiên tộc, Đằng Long cảm thấy day dứt. Lỗi lầm này, ngày sau trả cho Như Tranh một lời bù đắp. Hay chỉ lỗi lầm nối tiếp sai lầm? “Đừng nói với ta ngươi không muốn biết thích thân là gì đấy nhé?” Như Tranh biết chắc, vạn sự hiếu kỳ Đằng Long chẳng thể ủ lâu được mãi. Nhưng cô có biết, hiếu kỳ lớn nhất của y không có gì khác chính là bản thân? “Ồ! Quả thực chẳng giấu nổi ngươi nữa rồi!” Đằng Long giả bộ tiu nghỉu rồi cười híp mắt. “Đi! Chúng ta vừa đi vừa hỏi đường.” Hai người vui vẻ, Như Tranh càng đi càng háo hức. Đằng Long càng đi càng nghĩ ngợi. … Phong thành! Thủ phủ Tiên tộc! Sáng hôm ấy trời mát, không khí vẫn còn nhộn nhịp. Thích thân đã qua dăm ngày mà vẫn chưa xong. Người người lũ lượt kéo nhau về đây tập trung ở cái đình lớn, sân rộng cho cả ngàn người. Đằng Long và Như Tranh lén lút trèo tường xem trộm. Người Tiên tộc ai nấy đều dắt con cái gia nô làm lễ, trước là bái tế tổ tiên sau rồi mới đến xăm mình. Xăm thì muôn hình vạn trạng, quan trọng phải có một hình chim Lạc ở giữa cánh tay. Chim Lạc là loài linh thiêng mà người Tiên tộc thờ cúng. Thợ xăm cũng là các quan chức trong tộc. Dùng chân khí để xăm, vẽ lên thân thể một lúc đã thành hình. Đằng Long và Như Tranh chăm chú theo dõi thì có thêm đoàn người đi đến. Đoàn vệ binh tiến lên rào trong rào ngoài khu vực. Đứng trước lối vào, hai người mặc giáp bên hông có đeo một kiếm. Đoàn người kia đang dần bước tới, hai người lính canh phải đứng xích sang một bên nhường đường. Từ từ tiến vào bên trong là một thiếu niên, người này chừng mười ba tuổi. Hắn ta quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt anh tuấn toát lên muôn phần cao quý. Theo sau là đám tùy tùng thuộc hạ. Kế đến có người con gái mặc áo đỏ sẫm, đầu đội chiếc nón có phủ mành che. Hai người canh cổng chặn người này lại. “Là ai? Báo danh thì mới được vào.” Người con gái không nói, nàng chỉ xòe tay ra đưa tấm gỗ. Trên đó có viết hai chữ Phụng Dương. Người gác cổng hiểu ra liền cúi cháo lễ phép. “Thì ra là mỵ nương! Xin mời vào!” “Chị Phụng Dương phải không? Chờ em với!” Phụng Dương đang định bước đi thì có người gọi. Người ấy là Mỹ An, con gái tộc trưởng Tiên tộc. Hiển nhiên, theo sau Mỹ An cũng là một đám tùy tùng thuộc hạ. Mỹ An có giọng cao vút trong trẻo, thân hình nhỏ nhắn nhưng lại toát lên muôn phần hoạt bát. Người này tiến đến Phụng Dương và nở nụ cười, gò má Mỹ An nhô cao làm cho gương mặt của cô trở nên góc cạnh. Phụng Dương cúi chào rồi nói với giọng trầm mặc: “Mỵ nương Mỹ An!” Hai vị mỵ nương cùng nhau sánh bước. Lại nói đến những người gác cổng, thấy cảnh hai vị mỵ nương chào nhau, một người không khỏi lấy làm thắc mắc liền hỏi người đứng bên cạnh. “Đại nhân! Tộc trưởng chỉ có một người con gái duy nhất là mỵ nương Mỹ An nhưng sao ở đây lại thêm một vị mỵ nương nữa vậy?” “Phụng Dương từ nhỏ được lão phu nhân nuôi dưỡng, người này ai nấy cũng đều gọi là mỵ nương.” Người kia đáp. “Ý ngài là lão phu nhân, thân sinh ra tộc trưởng phải không?” “Đúng thế. Nghe nói lão phu nhân ở ẩn lâu năm. Việc giao thiệp bên ngoài đều do Phụng Dương phụ trách.” “Ra là vậy!” Người kia không khỏi tò mò, hắn bèn quay lại nhìn thêm lần nữa. “Không được vô lễ!” “Tuân lệnh!” Người thiếu niên vào trước đang ngồi ở trên đài cao, cho dù hắn ta vẫn còn trẻ tuổi nhưng đã toát lên một vẻ uy nghi đẹp đẽ. Lũ con gái luôn coi đây là hình mẫu mà chúng muốn lấy làm chồng. Người này là Hùng Việt, con trai tộc trưởng Tiên tộc, cũng là quan lang của vùng đất này. “Nghe nói quan lang tài hoa xuất chúng. Xin cho chúng tôi được dịp mở mang tầm mắt.” Phụng Dương tiến lại dâng lên cây đàn. Hùng Việt vui vẻ nhận lấy cứ thế mà đàn. Tiếng đàn vang lên đã làm say đắm lòng người. Đám con gái bên dưới ai nấy đều vô cùng háo hức, mong ngóng làm sao chúng được Hùng Việt một lần để ý. Hùng Việt đàn xong mọi người vỗ tay hoan hỷ, ai ai cũng thầm thán phục. “Quan lang có họa được chăng?” Phụng Dương dâng lên cây bút lại hỏi. Hùng Việt mỉm cười, hắn nhìn bên dưới một lát rồi sai hai người tùy tùng dang rộng khung vải. Hùng Việt đứng đó múa may cây bút, chẳng mấy chốc đã vẽ nên bức tranh toàn vẹn, bức tranh vẽ đúng khung cảnh thích thân khi ấy. “Trong số các ngươi không biết có ai vẽ được như ta?” Hùng Việt cho người giương cao bức tranh để đám dân thường chiêm ngưỡng. Bọn chúng ở dưới hổ thẹn không bằng nên đều tung hô. “Quan lang! Quan lang! Hùng Việt quan lang!” Duy chỉ có Phụng Dương là không biểu hiện gì sất. Mỹ An thấy vậy quay sang Hùng Việt cau mày: “Ngươi phô trương quá đấy! Trò quỷ của ngươi mà cũng làm phiền đến chị Phụng Dương?” “Quá khen! Quá khen!” Hùng Việt vuốt tóc rồi trả lời. “Đâu có, chỉ cần quan lang sai bảo, Phụng Dương nguyện sẽ tuân theo!” Người con gái đeo mạng che hồi đáp. “Thấy chưa? Chị ấy còn chẳng để tâm, chị để tâm làm gì?” Hùng Việt nói rồi lại quay xuống chúng nhân mà rằng: “Hôm nay là ngày thích thân. Là dịp các ngươi thể hiện lòng trung, cũng là lúc Tiên tộc chúng ta thị uy với loài thủy quái. Các ngươi thấy đúng hay không?” Người trên kẻ dưới ai nấy tung hô, cho rằng đây là khí phách của một tộc trưởng. “Ta tuy là quan lang, nhưng lại là người ít tuổi. Vậy xin nhường hai vị mỵ nương lên trước.” “Ngươi sợ đau chứ gì?” “Ai nói?” Mỹ An quay sang Hùng Việt, nhưng hắn phản bác lại ngay. Xét về độ tuổi Phụng Dương là lớn hơn cả nên nàng được lên làm lễ trước tiên. Phụng Dương tháo găng tay bên trái, nàng xin người thợ vẽ vào mặt sấp bàn tay một con chim phượng. Đương nhiên, ở phía cánh tay không thể không có hình xăm Lạc điểu. Thích thân xong, Phụng Dương ra về chẳng còn một ai để ý. Thấy hình phượng đẹp, Mỹ An liền nói với người thợ xăm: “Hình gì cũng được, nhưng miễn sao phải đẹp hơn con phượng ấy.” Người xăm thấy vậy bèn vẽ một con khổng tước màu sắc sặc sỡ lên tay làm cho Mỹ An đắc chí. Đến lượt Hùng Việt bước lên, hắn giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. “Nếu như hai vị mỵ nương vừa được làm lễ, chẳng phải đây là tấm gương cho những con dân Tiên tộc noi theo? Còn ta…” “Quan lang!” Hùng Việt chưa nói hết câu chúng nhân lại hào hứng hô vang. Hắn lên giọng nói tiếp: “Ta xét thấy… việc này chỉ dành cho những người xuống nước. Còn ta không xuống nên không cớ gì cứ phải làm theo!” Hùng Việt liến thoắng một câu, hắn phi thân bay qua bờ tường mà biến mất hút. Đám đông ai nấy bắt đầu ngơ ngác. “Quan lang! Quan lang!” Đám người tùy tùng hớt hải chạy theo gọi với. “Dù có đau, cũng chỉ một lần mà thôi, xin ngài hãy cố chịu!” “Không thích! Ta không chịu được đau nên không bao giờ thích thân!” Hùng Việt vừa chạy vừa ngoái lại. “Lần này là lần thứ ba. Ngài không nghĩ bọn thuộc hạ sẽ bị trách tội hay sao?” “Cho dù phải trốn đến lần thứ mười, lần thứ một trăm ta vẫn sẽ làm. Ta nhất định không thích thân đâu!” Nói rồi Hùng Việt cắm đầu chạy thẳng. Đám đông trong đình vẫn còn náo loạn. Số là chúng muốn người trên thích thân làm gương thế nhưng Hùng Việt tránh hết lần này lần khác. Đằng Long nhận ra thích thân cũng chẳng có gì vui vẻ nên bèn nhảy bịch xuống đất. Âm thanh vang lên khiến cho Đằng Long bị lộ mà y không hề hay biết. “Đại nhân! Có kẻ đột nhập!” “Ta biết rồi! Bám theo!” Hai người gác cổng ban nãy vút đi theo Đằng Long. … Hùng Việt chạy ra bến sông, hắn chạy một lát thì không thấy đám tùy tùng đâu nữa. Hùng Việt đắc chí, lần nào hắn cũng thoát được bọn chúng. Đứng bên bờ sông và thở hổn hển, Hùng Việt đang hóng cơn gió thổi qua dịu đi nóng bức. Cầu được ước thấy, cơn gió làm cho Hùng Việt đến lạnh cả người. Đúng là khoan khoái, cho dù Huyết Đồ đuổi theo thì cũng chẳng làm gì được. Con trai tộc trưởng có gì phải sợ kia chứ? Mặc dù biết rõ Huyết Đồ cũng chỉ theo sau bảo vệ hắn thôi nhưng hắn không thích cái cách cha mình quản giáo. Hùng Việt hướng mắt ra ngoài bờ sông, dáng đứng nhỏ nhắn nhưng toát lên muôn phần tự cao tự đại. Chợt thêm gió lạnh thổi qua. Hùng Việt thấy gai gai đốt sống, có gì đó không ổn? Hùng Việt mở to đôi mắt hoảng hốt, người vã mồ hôi. Hắn đột nhiên ho lên vài tiếng, dường như đang rất khó thở. Cúi xuống nhìn vào ngực áo của mình, Hùng Việt trở nên kinh hãi. Ba luồng chân khí sắc bén màu đỏ xuyên qua lồng ngực khiến hắn đau đớn. Chúng như ba ngọn ám thương đang được người khác điều khiển. Cứ dần dần, càng ngày càng đâm sâu hơn. Hùng Việt hai tay nắm chặt luồng khí, cố gắng ngăn cản không cho di chuyển. Cơn đau dường như phủ tận tâm can? Hùng Việt trống ngực đập mạnh: “Tại… sao?” “Quan lang luôn cho mình là kẻ đứng đầu?” Ở sau lưng, một giọng nói thâm trầm vang lên. “Ngươi là ai? Ngươi muốn giết ta?” “Hừ! Phải công nhận, quan lang, là cách bọn chúng gọi ngươi đúng không nhỉ, một đứa thông minh, tài năng của ngươi chẳng thua kém tộc trưởng là bao. Người như ngươi thì nên chết sớm cho hợp ý trời? Sự tồn tại của ngươi đối với ta là điều hoàn toàn bất lợi. Hùng Việt quan lang!” “Ý trời ư? Tên… khốn!” Hùng Việt gào lên, kế đó lại gồng mình vận luồng chân khí chống lại kẻ địch. Tuy nhiên, vừa mới xoay chuyển thì hắn cảm thấy đau nhói ở ngực. “Ta chính là ý trời! Thấy đau phải không? Quan lang nghĩ ta cho ngươi cơ hội sử dụng chân khí nữa ư? Ta đã phá vỡ kinh mạch của ngươi. Chân khí không được lưu thông thì ngươi làm sao sử dụng chiêu thức?” Hùng Việt thất kinh, hắn ho một tiếng, máu ở trong miệng lập tức trào ra. “Khốn thật! Lúc nào mà… lúc nào mà ngươi thi triển Ngưng Thần thuật?” “Ngươi thông minh như vậy phải nghĩ ra chứ? Ngay từ lúc ta truyền chân khí vào trong thân thể của ngươi.” “Cái gì? Ngưng Thần muốn phát huy hiệu quả phải đánh trúng điểm giao giữa các luồng khí trong người đối thủ. Làm chúng không thể hòa vào nhau được, khiến chúng trở nên tắc nghẽn mà phá hủy toàn bộ kinh mạch.” Hùng Việt thầm nghĩ. “Ngươi… ra chiêu làm sao có thể nhanh được như vậy?” Nói được vài chữ lại phải ngắt quãng, đến giờ hắn đã cảm nhận khí huyết không thể lưu thông. “Quan lang? Ngươi còn điều gì trăn chối hay chăng?” Ho thêm vài tiếng, máu vẫn cứ thế tuôn trào trong miệng. Hùng Việt gắng gượng hết sức: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?” “Không quan trọng. Cái chính là quan lang sắp biến mất trên cõi đời này. Có trách thì trách ngươi quá thông minh mà thôi. Tài năng là kẻ đã giết chết ngươi. Hừ!” “Là ai mới có thể sử được thuật này kia chứ?” Hùng Việt chẳng còn sức lực, làm thế nào hắn dính sát chiêu mà không hay biết? Hùng Việt mơ hồ thắc mắc, hắn gục xuống đất rồi cố gắng bò ra bờ sông. Vết máu đỏ tươi kéo dài một đoạn. Hùng Việt dùng tay vục nước cho vào trong miệng. Bóng người vừa mới rời khỏi bỗng dưng quay ngoắt. “Ồ! Đúng là không phải hư danh! Trái tim của ngươi vẫn còn đập ư, ngươi muốn dùng khí trong nước đả thông kinh mạch? Quả thực thâm sâu khó lường.” Khí có ở trong trời đất, hay theo các dòng nước chảy nuôi sống vạn vật. Hùng Việt muốn dùng khí ấy để cứu bản thân. Nhưng sao có thể khi đối thủ đã phát hiện ra mánh khóe? “Để chắc chắn thì… Đoạn Hồn!” Kẻ sát nhân nói tiếp. Hắn nắm lấy luồng khí vốn đang găm trên ngực Hùng Việt, người đó tăng thêm sức mạnh. Làm cho luồng khí đỏ lan ra khuôn mặt, cắm vào hốc mắt, vào miệng, đi xuyên qua các huyệt đạo trên người đối phương. Ôi thôi,… đó là thuật làm tổn hại đến cả hồn phách của hắn, Hùng Việt nghĩ. Đoạn Hồn, cũng lại là một cấm thuật thất truyền, dùng chân khí len lỏi vào mọi ngóc ngách huyệt đạo trong người đối thủ, cho chúng nắm giữ một phần hồn phách đối thủ rồi từ đó rút ra bên ngoài. Linh hồn bị tách ra khỏi thân xác thì cho dù có tinh thông y thuật đến mấy cũng chẳng thể nào cứu nổi. Người này mạnh đến như vậy hay sao? Hắn quả thực là một nhân vật vô cùng đáng sợ. “Vĩnh biệt! Hùng Việt quan lang!” Kẻ ám toán rút mạnh luồng khí trước đó. Hùng Việt chỉ gào lên được một tiếng thất thanh rồi im bặt. Hắn nằm gục xuống bãi cỏ, chỉ cố chút sức hèn mọn để sát thủ là ai, bóng của hắn đã in hình trên bóng nước. Nhưng vô vọng, tất cả những gì Hùng Việt nhìn thấy chỉ là một chiếc áo đỏ không hơn không kém. “Vậy là ta sắp phải chết? Chẳng ai có thể cứu ta khi đã bị trúng hai đòn chí mạng như thế!” “Nhưng tại sao mục tiêu lại là ta? Hắn chán ghét những kẻi có tài năng ư?” Không! So với hắn thì Hùng Việt còn kém xa lắm, cứ xem việc hắn dùng Ngưng Thần thuật lên người Hùng Việt mà y không hề hay biết là đủ hiểu. Vậy thì tại sao hắn muốn giết chết Hùng Việt, mục tiêu có lẽ lớn hơn rất nhiều, không thể dừng lại ở một thiếu niên chớm nở đã tàn. Hùng Việt thở đều trên bãi cỏ, nhưng hơi thở đang yếu dần, yếu dần. Hắn nghĩ, mình cũng chẳng phải hạng thông minh gì cả. Suốt ngày cứ bô bô khoe mẽ tài năng để rồi phải nhận kết cục bi thảm thế này. Người khôn thì phải biết giấu cái khôn của mình? Chỉ tiếc không còn cơ hội sửa sai, quang trọng hơn, cũng không thể báo cho người Tiên tộc được biết. Mạch suy nghĩ của Hùng Việt dừng lại, hơi thở của hắn cũng theo đó mà tắt lịm đi. Một cơn gió thoảng ôm lấy xác chàng thiếu niên nằm gục trên bãi cỏ tranh. … Lại nói Đằng Long, y cùng Như Tranh đi ra bến sông. Đến đây thì thấy một gã thiếu niên đang nằm bất tỉnh. Đằng Long lật ngửa người đó, chỉ nhìn thoáng qua đã biết chính là quan lang Tiên tộc. Nhưng sao lại bị đánh gục, trên người người loang lổ máu tươi? “Như Tranh!” Đằng Long lên tiếng gọi lớn. “Là quan lang ban nãy?” “Người này bị thương nghiêm trọng.” “Không! Hắn sắp chết rồi.” Như Tranh suy nghĩ giây lát. “Ngươi liệu có cứu được hắn?” “Ta sẽ cố! Đằng Long!” Như Tranh ngồi khoanh chân xếp bằng, cô dựng Hùng Việt quay lưng về mình. Đằng Long thấy thế chỉ ừ một tiếng rồi đứng phía sau Như Tranh, hai tay đặt lên vai cô tựa hồ như muốn bảo vệ. Như Tranh đưa tay lên gáy Hùng Việt, tay kia hai ngón đặt ra trước miệng giống như chuẩn bị thi triển chiêu thức. Trong hai người chỉ có Như Tranh sử dụng chân khí, vả lại cô cũng chỉ học những thuật chữa trị, do đó dụng thuật cứu người vô cùng nhuần nhuyễn. Như Tranh niệm ấn, lập tức luồng khí bốc lên xung quanh. “Kinh mạch bị phong bế! Nếu không đả thông thì sẽ chẳng cứu được hắn nữa.” “Vậy phải làm sao?” “Giống như dòng nước đang bị chặn ấy, chỉ cần người ta để chúng chảy ngày một mạnh, một lúc chúng sẽ phá vỡ kè chặn mà lưu thông trở lại.” “Ngươi muốn truyền chân khí cho hắn phải không?” “Đúng thế. Trong lúc ta thi triển chớ làm gián đoạn.” “Ừ!” Như Tranh nhắm mắt, lần theo luồng khí để tìm chỗ bị phong ấn. Được một lúc thì mặt biến sắc, cô đã tìm ra nơi đó tại mội huyệt vị ngay trên lồng ngực. Như Tranh gia tăng chân khí, tay đặt trên gáy Hùng Việt sáng lên một màu xanh lục. “Trị Dũ thuật!” Thuật thì đã có, nhưng liệu nội lực Như Tranh đủ mạnh?
Thiên hạ này là gì? Trời sáng rồi trời tối đến bao giờ? Nhân sinh cùng thiên hạ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào? “Đằng Long! Ngươi từng hỏi ta về số mệnh của ngươi? Vậy ta hỏi ngươi, nhà ngươi sống trên đời này để làm gì? Nhà ngươi muốn đạt được điều gì? Nhà ngươi muốn trở thành người như thế nào? Đó chính là số mệnh của ngươi!” Những lời của Sơn thần khiến Đằng Long rối trí, và ngay cả… “Ta là ai?” “Trăng sắp sửa tròn rồi!” Thanh âm trong trẻo vang lên. “Vậy… ngươi định thế nào?” Đằng Long hỏi Như Tranh. “Ta cũng không biết nữa!” Như Tranh thở dài rồi đứng dậy bước ra giữa sân. Hai tay cô dang rộng và hướng lên trời cao như thể hít một hơi thật mạnh. Sương đêm phả hàn khí vào trong nhân gian. Hai người trẻ tuổi cùng nhau trầm mặc. Như Tranh kế đó chỉ về phía chân núi đằng xa: “Không biết, ngoài kia có gì nhỉ?” “Ai mà biết?” Xa xa, chỉ có đốm sáng vàng vọt, những ánh đuốc nở rộ trong bóng tối. Dưới đó náo nhiệt đến cỡ nào? Sống động đến nhường nào? Đằng Long có vẻ dửng dưng. Y đang nghĩ đến một điều gì khác, thế giới ngoài kia biến chuyển ra sao sau mười năm cách biệt? Sơn thần đã dời đi rồi, chỉ còn lại hai người liệu có tiếp tục chữa bệnh cho dân chúng? Vả lại, Đằng Long đâu có bản lĩnh như ngài mà làm việc ấy. Lúc này trong lòng của y cũng có đôi chút khó chịu. Phần vì Sơn thần ra đi một cách đột ngột, phần vì tâm trạng ủ rũ của Như Tranh. Suy nghĩ một hồi, sau đó Đằng Long liền đứng dậy: “Ta sẽ thu dọn đồ đạc. Ngươi theo ta chứ?” Như Tranh bất ngờ, hai má tự nhiên lại ửng đỏ. Câu nói ấy làm cô ngại ngùng thoáng chốc. Còn với Đằng Long, Như Tranh lúc này chính là người thân duy nhất, vì thế mà y âm thầm giao ước ngày sau nhất định bảo vệ Như Tranh cho tới khi số mệnh không còn cho phép. “Đi đâu cơ?” Như Tranh tròn mắt hỏi. Ánh mắt trong sáng hiện về khiến cho tâm trí Đằng Long xung động. “À… thì đi xem thế giới bên ngoài ra sao?” “Đi vân du như ông?” “Ừ! Giờ thì…” Đằng Long hỏi lại Như Tranh thêm một lần nữa. “Nhưng đi đến bao giờ?” “Như Tranh muốn đi đâu ta sẽ tới đó, từ nay ta sẽ bảo vệ cho ngươi. Ngươi nói có được hay không?” Đằng Long vỗ ngực lên giọng. Hành động quyết đoán khiến cho Như Tranh xấu hổ quay đi. Cô chỉ khẽ lên tiếng: “Ta… ta. Ngươi nói gì thì ta nghe theo vậy!” Quyết định hạ sơn đã làm tâm trạng hai người khá hơn đôi chút. Họ đi vào trong nhà gói ghém đồ đạc. Đằng Long nghe thấy vậy gì vừa rơi xuống đất, thì ra đó là chuỗi hạt ngày nào. Không biết, người phụ nữ đó là ai nhỉ? Đằng Long nhớ đến người mình đã gặp khi còn thân ốm lay lắt. Trong bụng nghĩ rằng nếu còn ngày sau gặp lại, y nhất định sẽ tìm cách trả ơn cho tử tế. Bà ta là người giúp y thấy ánh mặt trời sau cơn mây giăng u ám, giúp y lấy lại ý chí sống sót khi còn ở trong tuyệt vọng. Đằng Long cầm chuỗi hạt lên đi về phía Như Tranh. “Này…” “Đây là gì thế?” “Ta nghĩ nó hợp với ngươi hơn!” Hai mắt híp lại, Đằng Long cười hì hì và đặt chuỗi hại vào tay Như Tranh. Cô nhận lấy rồi giơ lên cao ngắm nghía. Chuỗi hạt làm bằng đá xám, điểm thêm vài hạt màu đen hay màu đỏ xếp cạnh đều nhau. Đây có lẽ là món quà đầu tiên mà cô được nhận. Như Tranh vì thế vui vẻ đeo vào tay trái. … Hôm sau khi vừa tảng sáng, Đằng Long và Như Tranh đã hạ sơn rồi. Đi ba ngày ba đêm thì ra khỏi đất cũ. Trước mặt là một con sông lớn, một thế giới khác đang đợi họ ở bờ bên kia. “Nhanh lên! Nhanh lên!” Như Tranh thúc giục trong khi Đằng Long vẫn còn nhởn nhơ. Chợt có tiếng gọi: “Đò… ơi! Đò… ơi!” Một chiếc thuyền đang bơi lại bờ bên này, có cả đám người chờ đợi sẵn để được qua sông. “Đò…ơi!” Đằng Long và Như Tranh bắt chước hắng giọng gọi to. Cả hai ngân dài sau đó lại cười khúc khích với nhau. Đợi một lúc con thuyền cũng đã cập bến. Đoàn người lần lượt xuống thuyền trong đó có cả Đằng Long và Như Tranh. “Ngồi cho vững! Thuyền sắp chạy! Ngồi cho vững! Chớ ngã mà làm mồi cho loài thủy tộc!” Người chủ thuyền lên tiếng. Sông nước mênh mông, con sóng khẽ gợn màu phù sa. Bờ bên kia còn khuất bóng mờ ảo trong làn sương sớm. “Này nhà đò ơi! Sông này tên gì? Có phải sông của nhà đò không đấy?” Một người khách hỏi. “Sông của trời, của đất chứ nào dám của nhà tôi. Nhà bác lại giễu tôi à?” Người lái đò lên tiếng đáp. “Nay chăng giờ nắng to bác nhỉ? Đúng là khéo chọn. Đương giờ bọn trẻ thích thân có khác.” Người khách cười lớn. “Bọn trẻ đến tuổi trưởng thành thì tất sẽ phải làm lễ xăm mình, nếu không, sau này chúng đâu còn dám xuống đường sông nước?” “Phải rồi, phải rồi!” Người khách ậm ừ ra vẻ đồng tình. Đằng Long ngồi nghe đầu đuôi câu chuyện nhưng y không hiểu thích thân là gì? Trí tò mò nổi lên không chịu được, Đằng Long cất tiếng: “Thích thân là gì thế?” “Nhà cậu này, chắc ở nơi khác phải không?” “Phải đấy! Chứ người Tiên tộc chúng tôi ai mà không biết tục lệ xăm mình.” Chủ đò thấy thế cũng liền hùa theo. Một người khách sau đó quay sang Đằng Long nói tiếp: “Ở đất tộc ta, thiếu niên đến tuổi như cậu ai nấy đều phải xăm lên thân thể. Ấy là răn đe thủy tộc không được làm hại bọn ta khi ở dưới nước.” “Đất này là của Tiên tộc chúng ta, nhà cậu đúng người nơi khác đến rồi! Thế nhà cậu quê quán ở đâu?” Người chủ đò hỏi. Đằng Long chưa kịp nghĩ câu trả lời thì Như Tranh đã lên tiếng trước: “Chúng tôi là người sống ở trên núi, hôm nay có việc nên mới hạ sơn!” “Ồ? Người nơi hoang dã lại dám vượt sông, quả thực thú vị?” Người khách hoài nghi, giọng nói trở nên lạnh lùng. Không biết ông ta ám chỉ điều gì, dường như chẳng có cảm tình với người ở chốn thâm sơn cùng cốc? “Bọn ta đến đây để thăm một họ hàng xa. Chẳng hay nhà ông lấy gì làm lạ?” Đằng Long nhanh trí. Đương nhiên không có gì lạ, người khách chỉ nói thú vị mà thôi! Rõ ràng là có cách trở với người ngoại tộc, cả chủ và khách thấy vậy nên không hỏi han gì nữa. Đằng Long lúc mới đặt chân lên bờ đột nhiên dâng lên cảm xúc khó tả. “Đi thôi!” Như Tranh tươi tỉnh sau khi nói chuyện với một ai đó. “Như Tranh… ngươi… muốn đi đâu?” Đằng Long ậm ừ. Trở về chốn cũ, đó là ý định ban đầu của chính Đằng Long khi muốn hạ sơn. Nơi này, bất kể là ai hay bất kể thứ gì, nó đã vứt bỏ Đằng Long một lần. Vậy nó có thể chấp nhận thêm một lần nữa? Đằng Long lặng nhìn vào lòng bàn tay để rồi bất chợt nắm chặt lấy nó. “Ta là ai? Tiên tộc ngươi sẽ đứng lên trả lời? Hay ngươi tiếp tục im lìm không đáp? Tiên tộc, hừ, Đằng Long trở về rồi đây!” Một mục tiêu ích kỷ! Chính vì ích kỷ nên mới dẫn dụ Như Tranh đi đến Tiên tộc, Đằng Long cảm thấy day dứt. Lỗi lầm này, ngày sau trả cho Như Tranh một lời bù đắp. Hay chỉ lỗi lầm nối tiếp sai lầm? “Đừng nói với ta ngươi không muốn biết thích thân là gì đấy nhé?” Như Tranh biết chắc, vạn sự hiếu kỳ Đằng Long chẳng thể ủ lâu được mãi. Nhưng cô có biết, hiếu kỳ lớn nhất của y không có gì khác chính là bản thân? “Ồ! Quả thực chẳng giấu nổi ngươi nữa rồi!” Đằng Long giả bộ tiu nghỉu rồi cười híp mắt. “Đi! Chúng ta vừa đi vừa hỏi đường.” Hai người vui vẻ, Như Tranh càng đi càng háo hức. Đằng Long càng đi càng nghĩ ngợi. … Phong thành! Thủ phủ Tiên tộc! Sáng hôm ấy trời mát, không khí vẫn còn nhộn nhịp. Thích thân đã qua dăm ngày mà vẫn chưa xong. Người người lũ lượt kéo nhau về đây tập trung ở cái đình lớn, sân rộng cho cả ngàn người. Đằng Long và Như Tranh lén lút trèo tường xem trộm. Người Tiên tộc ai nấy đều dắt con cái gia nô làm lễ, trước là bái tế tổ tiên sau rồi mới đến xăm mình. Xăm thì muôn hình vạn trạng, quan trọng phải có một hình chim Lạc ở giữa cánh tay. Chim Lạc là loài linh thiêng mà người Tiên tộc thờ cúng. Thợ xăm cũng là các quan chức trong tộc. Dùng chân khí để xăm, vẽ lên thân thể một lúc đã thành hình. Đằng Long và Như Tranh chăm chú theo dõi thì có thêm đoàn người đi đến. Đoàn vệ binh tiến lên rào trong rào ngoài khu vực. Đứng trước lối vào, hai người mặc giáp bên hông có đeo một kiếm. Đoàn người kia đang dần bước tới, hai người lính canh phải đứng xích sang một bên nhường đường. Từ từ tiến vào bên trong là một thiếu niên, người này chừng mười ba tuổi. Hắn ta quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt anh tuấn toát lên muôn phần cao quý. Theo sau là đám tùy tùng thuộc hạ. Kế đến có người con gái mặc áo đỏ sẫm, đầu đội chiếc nón có phủ mành che. Hai người canh cổng chặn người này lại. “Là ai? Báo danh thì mới được vào.” Người con gái không nói, nàng chỉ xòe tay ra đưa tấm gỗ. Trên đó có viết hai chữ Phụng Dương. Người gác cổng hiểu ra liền cúi cháo lễ phép. “Thì ra là mỵ nương! Xin mời vào!” “Chị Phụng Dương phải không? Chờ em với!” Phụng Dương đang định bước đi thì có người gọi. Người ấy là Mỹ An, con gái tộc trưởng Tiên tộc. Hiển nhiên, theo sau Mỹ An cũng là một đám tùy tùng thuộc hạ. Mỹ An có giọng cao vút trong trẻo, thân hình nhỏ nhắn nhưng lại toát lên muôn phần hoạt bát. Người này tiến đến Phụng Dương và nở nụ cười, gò má Mỹ An nhô cao làm cho gương mặt của cô trở nên góc cạnh. Phụng Dương cúi chào rồi nói với giọng trầm mặc: “Mỵ nương Mỹ An!” Hai vị mỵ nương cùng nhau sánh bước. Lại nói đến những người gác cổng, thấy cảnh hai vị mỵ nương chào nhau, một người không khỏi lấy làm thắc mắc liền hỏi người đứng bên cạnh. “Đại nhân! Tộc trưởng chỉ có một người con gái duy nhất là mỵ nương Mỹ An nhưng sao ở đây lại thêm một vị mỵ nương nữa vậy?” “Phụng Dương từ nhỏ được lão phu nhân nuôi dưỡng, người này ai nấy cũng đều gọi là mỵ nương.” Người kia đáp. “Ý ngài là lão phu nhân, thân sinh ra tộc trưởng phải không?” “Đúng thế. Nghe nói lão phu nhân ở ẩn lâu năm. Việc giao thiệp bên ngoài đều do Phụng Dương phụ trách.” “Ra là vậy!” Người kia không khỏi tò mò, hắn bèn quay lại nhìn thêm lần nữa. “Không được vô lễ!” “Tuân lệnh!” Người thiếu niên vào trước đang ngồi ở trên đài cao, cho dù hắn ta vẫn còn trẻ tuổi nhưng đã toát lên một vẻ uy nghi đẹp đẽ. Lũ con gái luôn coi đây là hình mẫu mà chúng muốn lấy làm chồng. Người này là Hùng Việt, con trai tộc trưởng Tiên tộc, cũng là quan lang của vùng đất này. “Nghe nói quan lang tài hoa xuất chúng. Xin cho chúng tôi được dịp mở mang tầm mắt.” Phụng Dương tiến lại dâng lên cây đàn. Hùng Việt vui vẻ nhận lấy cứ thế mà đàn. Tiếng đàn vang lên đã làm say đắm lòng người. Đám con gái bên dưới ai nấy đều vô cùng háo hức, mong ngóng làm sao chúng được Hùng Việt một lần để ý. Hùng Việt đàn xong mọi người vỗ tay hoan hỷ, ai ai cũng thầm thán phục. “Quan lang có họa được chăng?” Phụng Dương dâng lên cây bút lại hỏi. Hùng Việt mỉm cười, hắn nhìn bên dưới một lát rồi sai hai người tùy tùng dang rộng khung vải. Hùng Việt đứng đó múa may cây bút, chẳng mấy chốc đã vẽ nên bức tranh toàn vẹn, bức tranh vẽ đúng khung cảnh thích thân khi ấy. “Trong số các ngươi không biết có ai vẽ được như ta?” Hùng Việt cho người giương cao bức tranh để đám dân thường chiêm ngưỡng. Bọn chúng ở dưới hổ thẹn không bằng nên đều tung hô. “Quan lang! Quan lang! Hùng Việt quan lang!” Duy chỉ có Phụng Dương là không biểu hiện gì sất. Mỹ An thấy vậy quay sang Hùng Việt cau mày: “Ngươi phô trương quá đấy! Trò quỷ của ngươi mà cũng làm phiền đến chị Phụng Dương?” “Quá khen! Quá khen!” Hùng Việt vuốt tóc rồi trả lời. “Đâu có, chỉ cần quan lang sai bảo, Phụng Dương nguyện sẽ tuân theo!” Người con gái đeo mạng che hồi đáp. “Thấy chưa? Chị ấy còn chẳng để tâm, chị để tâm làm gì?” Hùng Việt nói rồi lại quay xuống chúng nhân mà rằng: “Hôm nay là ngày thích thân. Là dịp các ngươi thể hiện lòng trung, cũng là lúc Tiên tộc chúng ta thị uy với loài thủy quái. Các ngươi thấy đúng hay không?” Người trên kẻ dưới ai nấy tung hô, cho rằng đây là khí phách của một tộc trưởng. “Ta tuy là quan lang, nhưng lại là người ít tuổi. Vậy xin nhường hai vị mỵ nương lên trước.” “Ngươi sợ đau chứ gì?” “Ai nói?” Mỹ An quay sang Hùng Việt, nhưng hắn phản bác lại ngay. Xét về độ tuổi Phụng Dương là lớn hơn cả nên nàng được lên làm lễ trước tiên. Phụng Dương tháo găng tay bên trái, nàng xin người thợ vẽ vào mặt sấp bàn tay một con chim phượng. Đương nhiên, ở phía cánh tay không thể không có hình xăm Lạc điểu. Thích thân xong, Phụng Dương ra về chẳng còn một ai để ý. Thấy hình phượng đẹp, Mỹ An liền nói với người thợ xăm: “Hình gì cũng được, nhưng miễn sao phải đẹp hơn con phượng ấy.” Người xăm thấy vậy bèn vẽ một con khổng tước màu sắc sặc sỡ lên tay làm cho Mỹ An đắc chí. Đến lượt Hùng Việt bước lên, hắn giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. “Nếu như hai vị mỵ nương vừa được làm lễ, chẳng phải đây là tấm gương cho những con dân Tiên tộc noi theo? Còn ta…” “Quan lang!” Hùng Việt chưa nói hết câu chúng nhân lại hào hứng hô vang. Hắn lên giọng nói tiếp: “Ta xét thấy… việc này chỉ dành cho những người xuống nước. Còn ta không xuống nên không cớ gì cứ phải làm theo!” Hùng Việt liến thoắng một câu, hắn phi thân bay qua bờ tường mà biến mất hút. Đám đông ai nấy bắt đầu ngơ ngác. “Quan lang! Quan lang!” Đám người tùy tùng hớt hải chạy theo gọi với. “Dù có đau, cũng chỉ một lần mà thôi, xin ngài hãy cố chịu!” “Không thích! Ta không chịu được đau nên không bao giờ thích thân!” Hùng Việt vừa chạy vừa ngoái lại. “Lần này là lần thứ ba. Ngài không nghĩ bọn thuộc hạ sẽ bị trách tội hay sao?” “Cho dù phải trốn đến lần thứ mười, lần thứ một trăm ta vẫn sẽ làm. Ta nhất định không thích thân đâu!” Nói rồi Hùng Việt cắm đầu chạy thẳng. Đám đông trong đình vẫn còn náo loạn. Số là chúng muốn người trên thích thân làm gương thế nhưng Hùng Việt tránh hết lần này lần khác. Đằng Long nhận ra thích thân cũng chẳng có gì vui vẻ nên bèn nhảy bịch xuống đất. Âm thanh vang lên khiến cho Đằng Long bị lộ mà y không hề hay biết. “Đại nhân! Có kẻ đột nhập!” “Ta biết rồi! Bám theo!” Hai người gác cổng ban nãy vút đi theo Đằng Long. … Hùng Việt chạy ra bến sông, hắn chạy một lát thì không thấy đám tùy tùng đâu nữa. Hùng Việt đắc chí, lần nào hắn cũng thoát được bọn chúng. Đứng bên bờ sông và thở hổn hển, Hùng Việt đang hóng cơn gió thổi qua dịu đi nóng bức. Cầu được ước thấy, cơn gió làm cho Hùng Việt đến lạnh cả người. Đúng là khoan khoái, cho dù Huyết Đồ đuổi theo thì cũng chẳng làm gì được. Con trai tộc trưởng có gì phải sợ kia chứ? Mặc dù biết rõ Huyết Đồ cũng chỉ theo sau bảo vệ hắn thôi nhưng hắn không thích cái cách cha mình quản giáo. Hùng Việt hướng mắt ra ngoài bờ sông, dáng đứng nhỏ nhắn nhưng toát lên muôn phần tự cao tự đại. Chợt thêm gió lạnh thổi qua. Hùng Việt thấy gai gai đốt sống, có gì đó không ổn? Hùng Việt mở to đôi mắt hoảng hốt, người vã mồ hôi. Hắn đột nhiên ho lên vài tiếng, dường như đang rất khó thở. Cúi xuống nhìn vào ngực áo của mình, Hùng Việt trở nên kinh hãi. Ba luồng chân khí sắc bén màu đỏ xuyên qua lồng ngực khiến hắn đau đớn. Chúng như ba ngọn ám thương đang được người khác điều khiển. Cứ dần dần, càng ngày càng đâm sâu hơn. Hùng Việt hai tay nắm chặt luồng khí, cố gắng ngăn cản không cho di chuyển. Cơn đau dường như phủ tận tâm can? Hùng Việt trống ngực đập mạnh: “Tại… sao?” “Quan lang luôn cho mình là kẻ đứng đầu?” Ở sau lưng, một giọng nói thâm trầm vang lên. “Ngươi là ai? Ngươi muốn giết ta?” “Hừ! Phải công nhận, quan lang, là cách bọn chúng gọi ngươi đúng không nhỉ, một đứa thông minh, tài năng của ngươi chẳng thua kém tộc trưởng là bao. Người như ngươi thì nên chết sớm cho hợp ý trời? Sự tồn tại của ngươi đối với ta là điều hoàn toàn bất lợi. Hùng Việt quan lang!” “Ý trời ư? Tên… khốn!” Hùng Việt gào lên, kế đó lại gồng mình vận luồng chân khí chống lại kẻ địch. Tuy nhiên, vừa mới xoay chuyển thì hắn cảm thấy đau nhói ở ngực. “Ta chính là ý trời! Thấy đau phải không? Quan lang nghĩ ta cho ngươi cơ hội sử dụng chân khí nữa ư? Ta đã phá vỡ kinh mạch của ngươi. Chân khí không được lưu thông thì ngươi làm sao sử dụng chiêu thức?” Hùng Việt thất kinh, hắn ho một tiếng, máu ở trong miệng lập tức trào ra. “Khốn thật! Lúc nào mà… lúc nào mà ngươi thi triển Ngưng Thần thuật?” “Ngươi thông minh như vậy phải nghĩ ra chứ? Ngay từ lúc ta truyền chân khí vào trong thân thể của ngươi.” “Cái gì? Ngưng Thần muốn phát huy hiệu quả phải đánh trúng điểm giao giữa các luồng khí trong người đối thủ. Làm chúng không thể hòa vào nhau được, khiến chúng trở nên tắc nghẽn mà phá hủy toàn bộ kinh mạch.” Hùng Việt thầm nghĩ. “Ngươi… ra chiêu làm sao có thể nhanh được như vậy?” Nói được vài chữ lại phải ngắt quãng, đến giờ hắn đã cảm nhận khí huyết không thể lưu thông. “Quan lang? Ngươi còn điều gì trăn chối hay chăng?” Ho thêm vài tiếng, máu vẫn cứ thế tuôn trào trong miệng. Hùng Việt gắng gượng hết sức: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?” “Không quan trọng. Cái chính là quan lang sắp biến mất trên cõi đời này. Có trách thì trách ngươi quá thông minh mà thôi. Tài năng là kẻ đã giết chết ngươi. Hừ!” “Là ai mới có thể sử được thuật này kia chứ?” Hùng Việt chẳng còn sức lực, làm thế nào hắn dính sát chiêu mà không hay biết? Hùng Việt mơ hồ thắc mắc, hắn gục xuống đất rồi cố gắng bò ra bờ sông. Vết máu đỏ tươi kéo dài một đoạn. Hùng Việt dùng tay vục nước cho vào trong miệng. Bóng người vừa mới rời khỏi bỗng dưng quay ngoắt. “Ồ! Đúng là không phải hư danh! Trái tim của ngươi vẫn còn đập ư, ngươi muốn dùng khí trong nước đả thông kinh mạch? Quả thực thâm sâu khó lường.” Khí có ở trong trời đất, hay theo các dòng nước chảy nuôi sống vạn vật. Hùng Việt muốn dùng khí ấy để cứu bản thân. Nhưng sao có thể khi đối thủ đã phát hiện ra mánh khóe? “Để chắc chắn thì… Đoạn Hồn!” Kẻ sát nhân nói tiếp. Hắn nắm lấy luồng khí vốn đang găm trên ngực Hùng Việt, người đó tăng thêm sức mạnh. Làm cho luồng khí đỏ lan ra khuôn mặt, cắm vào hốc mắt, vào miệng, đi xuyên qua các huyệt đạo trên người đối phương. Ôi thôi,… đó là thuật làm tổn hại đến cả hồn phách của hắn, Hùng Việt nghĩ. Đoạn Hồn, cũng lại là một cấm thuật thất truyền, dùng chân khí len lỏi vào mọi ngóc ngách huyệt đạo trong người đối thủ, cho chúng nắm giữ một phần hồn phách đối thủ rồi từ đó rút ra bên ngoài. Linh hồn bị tách ra khỏi thân xác thì cho dù có tinh thông y thuật đến mấy cũng chẳng thể nào cứu nổi. Người này mạnh đến như vậy hay sao? Hắn quả thực là một nhân vật vô cùng đáng sợ. “Vĩnh biệt! Hùng Việt quan lang!” Kẻ ám toán rút mạnh luồng khí trước đó. Hùng Việt chỉ gào lên được một tiếng thất thanh rồi im bặt. Hắn nằm gục xuống bãi cỏ, chỉ cố chút sức hèn mọn để sát thủ là ai, bóng của hắn đã in hình trên bóng nước. Nhưng vô vọng, tất cả những gì Hùng Việt nhìn thấy chỉ là một chiếc áo đỏ không hơn không kém. “Vậy là ta sắp phải chết? Chẳng ai có thể cứu ta khi đã bị trúng hai đòn chí mạng như thế!” “Nhưng tại sao mục tiêu lại là ta? Hắn chán ghét những kẻi có tài năng ư?” Không! So với hắn thì Hùng Việt còn kém xa lắm, cứ xem việc hắn dùng Ngưng Thần thuật lên người Hùng Việt mà y không hề hay biết là đủ hiểu. Vậy thì tại sao hắn muốn giết chết Hùng Việt, mục tiêu có lẽ lớn hơn rất nhiều, không thể dừng lại ở một thiếu niên chớm nở đã tàn. Hùng Việt thở đều trên bãi cỏ, nhưng hơi thở đang yếu dần, yếu dần. Hắn nghĩ, mình cũng chẳng phải hạng thông minh gì cả. Suốt ngày cứ bô bô khoe mẽ tài năng để rồi phải nhận kết cục bi thảm thế này. Người khôn thì phải biết giấu cái khôn của mình? Chỉ tiếc không còn cơ hội sửa sai, quang trọng hơn, cũng không thể báo cho người Tiên tộc được biết. Mạch suy nghĩ của Hùng Việt dừng lại, hơi thở của hắn cũng theo đó mà tắt lịm đi. Một cơn gió thoảng ôm lấy xác chàng thiếu niên nằm gục trên bãi cỏ tranh. … Lại nói Đằng Long, y cùng Như Tranh đi ra bến sông. Đến đây thì thấy một gã thiếu niên đang nằm bất tỉnh. Đằng Long lật ngửa người đó, chỉ nhìn thoáng qua đã biết chính là quan lang Tiên tộc. Nhưng sao lại bị đánh gục, trên người người loang lổ máu tươi? “Như Tranh!” Đằng Long lên tiếng gọi lớn. “Là quan lang ban nãy?” “Người này bị thương nghiêm trọng.” “Không! Hắn sắp chết rồi.” Như Tranh suy nghĩ giây lát. “Ngươi liệu có cứu được hắn?” “Ta sẽ cố! Đằng Long!” Như Tranh ngồi khoanh chân xếp bằng, cô dựng Hùng Việt quay lưng về mình. Đằng Long thấy thế chỉ ừ một tiếng rồi đứng phía sau Như Tranh, hai tay đặt lên vai cô tựa hồ như muốn bảo vệ. Như Tranh đưa tay lên gáy Hùng Việt, tay kia hai ngón đặt ra trước miệng giống như chuẩn bị thi triển chiêu thức. Trong hai người chỉ có Như Tranh sử dụng chân khí, vả lại cô cũng chỉ học những thuật chữa trị, do đó dụng thuật cứu người vô cùng nhuần nhuyễn. Như Tranh niệm ấn, lập tức luồng khí bốc lên xung quanh. “Kinh mạch bị phong bế! Nếu không đả thông thì sẽ chẳng cứu được hắn nữa.” “Vậy phải làm sao?” “Giống như dòng nước đang bị chặn ấy, chỉ cần người ta để chúng chảy ngày một mạnh, một lúc chúng sẽ phá vỡ kè chặn mà lưu thông trở lại.” “Ngươi muốn truyền chân khí cho hắn phải không?” “Đúng thế. Trong lúc ta thi triển chớ làm gián đoạn.” “Ừ!” Như Tranh nhắm mắt, lần theo luồng khí để tìm chỗ bị phong ấn. Được một lúc thì mặt biến sắc, cô đã tìm ra nơi đó tại mội huyệt vị ngay trên lồng ngực. Như Tranh gia tăng chân khí, tay đặt trên gáy Hùng Việt sáng lên một màu xanh lục. “Trị Dũ thuật!” Thuật thì đã có, nhưng liệu nội lực Như Tranh đủ mạnh?