Phong Kiếm
Chương 5 : Tiên tộc chi thuật
Ngày đăng: 12:19 16/08/19
Chương 5. Tiên tộc chi thuật
Hai thị vệ bám theo Đằng Long đột nhiên dừng lại, họ nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ phía xa. Đi thêm được một đoạn thì thấy xác nằm la liệt, máu me tung tóe dưới đất. Đó là toán người tùy tùng của Hùng Việt, tất cả đều đã bị giết. Biết được điều chẳng lành, hai người họ nhanh chóng di chuyển về phía trước. Lúc này bắt gặp Mỹ An cũng đang đi tìm Hùng Việt. “Tùy tùng của Hùng Việt đều chết cả? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Mỹ An hỏi. “Mỵ nương Mỹ An! Thuộc hạ e rằng quan lang đang gặp nguy hiểm. Chúng ta nhanh chóng đi tìm.” “Được!” Cả toán ba người cùng chạy về bến sông. Đằng Long lúc này vẫn chăm chú quan sát xung quanh, để ý từng gốc cây ngọn cỏ. “Sắp xong chưa?” Đằng Long hỏi, Như Tranh lắc đầu không đáp. “Có người đến!” Đằng Long nói tiếp trong khi quan sát ba người chuẩn bị chạy tới. Đó là Mỹ An và hai thị vệ. Nhìn thấy em mình bất tỉnh quần áo ngập đỏ máu tươi, Mỹ An liền thét lớn: “Hùng Việt! Hai ngươi định làm gì?” Mỹ An một mực xông lên nhưng bị một người thị vệ giơ tay ngăn cản. “Mỵ nương! Chúng ta chưa rõ về kẻ địch, hơn nữa chúng lại nắm được quan lang trong tay, không thể làm bừa!” “Nghĩ nhiều làm gì! Ta phải cứu em ta trước!” Mỹ An bỏ qua lời can ngăn mà lập tức xông đến. “Chử Minh!” Người thị vệ ra lệnh, người trẻ hơn chạy theo cùng với Mỹ An, họ muốn cướp lại Hùng Việt từ tay Đằng Long. Mỹ An xông tới trước, trên tay cầm một con dao toan đâm Như Tranh nhưng Đằng Long kịp thời đỡ lấy. Hai người ở thế giằng co không ai chiếm được lợi thế. “Ngươi là ai?” Đằng Long hỏi. “Các ngươi muốn hại em ta. Đừng hòng!” Mỹ An nói dứt câu thì tung cú đá trúng ngực Đằng Long khiến y phải lùi lại. Một cái bóng xuất hiện phía sau Như Tranh. Chử Minh lợi dụng sự chú ý của Đằng Long vào Mỹ An mà tấn công tập hậu, nắm đấm đưa ra rất nhanh, nhưng Đằng Long còn nhanh hơn, y dùng bàn tay đỡ lấy nắm đấm. Biết mình không còn lợi thế Chử Minh liền lui ra xa. Lúc này cả Mỹ An và Chử Minh, mỗi người một hướng trước sau đều chực tấn công. Dù gì Đằng Long cũng không thể lấy một chọi hai. “Chúng ta đang cứu hắn đấy, các người đừng có làm bừa!” Đằng Long lên tiếng phân trần nhưng không ai nghe. Chử Minh lại chạy tới thêm lần nữa, hắn giơ tay tựa hồ muốn đánh xuống đầu Đằng Long nhưng kì thực chỉ là hư chiêu. Nhân lúc Đằng Long còn bị phân tâm Chử Minh liền nhảy lên cao mà ném khói trắng làm cho đối phương không nhìn thấy gì. Đang loay hoay ở trong đám khói Đằng Long đã bị Mỹ An nhắm tới, trong tình thế này khó mà phòng cho vệ được. Bản thân vô cùng nguy cấp. Lưỡi dao gần găm vào cổ thì dừng lại, hóa ra Như Tranh đỡ đòn thay cho Đằng Long. Mải mê cứu giúp Đằng Long, Trị Dũ thuật của Như Tranh đã bị gián đoạn, Hùng Việt không còn nằm trong sự khống chế của cô, Chử Minh nhân đó mà cứu người ra ngoài. “Các ngươi là thủ phạm hại em ta! Phải bắt các ngươi chịu tội.” Mỹ An nghiêm nghị. Làn khói dần dần tan đi. Hai bên đã giáp mặt nhau ở trên bãi cỏ. Đằng Long lấy lại được tầm nhìn thì liền cất tiếng: “Đã nói là bọn ta muốn cứu hắn, sao ngươi không chịu tin chứ?” “Con bé đó! Nó đang dùng thuật lên người em ta, chắc chắn là hại em ta mất rồi, lý nào lại muốn cứu người?” Mỹ An quả quyết. “Mỵ nương nói phải!” Người thị vệ còn lại lạnh lùng. “Sao ngươi lại không chịu tin, một mực đổ lỗi cho bọn ta. Ta đang dùng thuật để cứu người mà?” Thanh âm trong trẻo vang lên, Như Tranh đứng ra giải thích thế nhưng bên kia không ai chấp thuận. Phải chăng lời nói của cô đã quá thật thà? “Ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải đền tội!” Mỹ An nói rồi lập tức rút kiếm. Một thanh kiếm mềm dẻo, lưỡi kiếm được dát mỏng. “Đánh nhau à? Ta sợ lắm, ta sợ lắm!” Đằng Long nhìn thấy đối phương giơ kiếm thì thậm thụt sau lưng Như Tranh sợ hãi. “Long! Để kiếm chém trúng là coi như xong đấy. Né chúng đi!” Như Tranh lên tiếng. “Né? Làm sao mà né đây? Kỳ này ta chết chắc rồi!” Đằng Long chưa nói dứt câu thì thanh kiếm đã vun vút lao tới. Kiếm trông khá nhẹ nhưng uy lực thì khôn lường. Đằng Long né tới né lui, Mỹ An vẫn không thể đánh trúng đối phương nên bèn tức giận. Vung kiếm thật nhanh, nhưng lần này lại khác, đó kì thực chỉ là dối trá. Đằng Long mải mê chú ý đến kiếm mà bỏ quên mất Chử Minh. Hắn ta nhảy lên đá mạnh một cước vào ngực Đằng Long, y bay người ra sau va chạm với chính Như Tranh làm cho hai người không kịp trở tay liền ngã xuống đất. Tiếp đó Mỹ An xông tới chém kiếm vào tay đối phương. Tay phải Đằng Long lập tức rớm máu. Đối phương vừa ngã, Chử Minh liền nhảy lên cao, thời cơ của hắn đã đến. Chử Minh tung chiêu lên đầu Như Tranh. Một luồng chân khí thoát ra bên ngoài sau đó quấn chặt Long – Tranh, hai người lập tức bị trói. “Được rồi! Mỵ nương, lại một lần nữa!” Chử Minh nói lớn. Mỹ An phi thân lên trước, Đằng Long thầm nghĩ lần này khó mà tránh nổi. Người con gái kia vận kình đánh vào không trung thêm một chưởng lực sau đó lập tức dừng lại. Đằng Long hoảng hốt, y sờ soạng mình mẩy khắp cả nhưng không phát hiện có thêm vết thương nào nữa. Trên tay chỉ có vết kiếm Mỹ An chém ra ban nãy. “Hả? Đánh trượt à?” Đằng Long thắc mắc, y và Như Tranh vẫn còn đang bị trói bởi chân khí của Chử Minh không thể cử động, lý nào Mỹ An lại đánh trượt? Đằng Long nhìn thấy đối phương đều lùi về sau thì càng được thể châm chọc. “Sợ rồi à? Tưởng thế nào? Gần như thế mà ngươi vẫn còn đánh hụt?” Đằng Long nheo mắt cười lớn thì thấy Mỹ An không hề tức tối mà còn nhếch mép bí ẩn. Đưa hai ngón tay lên miệng, Mỹ An sắp sửa sử dụng chiêu số. “Tiên tộc: Điểm Hỏa thuật!” Mỹ An nói lớn, cô vừa dứt lời thì lửa lập tức bốc lên. Long – Tranh hai người đều bị thiêu cháy bởi một ngọn lửa đỏ rực. “Thì ra không phải là hụt mà là để thi triển phép thuật sao? Ối ối! Cứu… cứu ta với! Sắp bị thiêu cháy rồi!” Đằng Long kêu la thảm thiết. Vừa gào thét vừa bước đi loạng choạng, lửa cứ thế bốc lên ngùn ngụt trên người Đằng Long. “Chịu chết đi! Một khi trúng phải Điểm Hỏa thì đừng hòng có chuyện phá giải được nó.” “Các ngươi sẽ trở thành tro bụi!” Mỹ An nói tiếp. Biển học bao la, Mỹ An có phải tự tin thái quá? Đằng Long tiếp tục la hét nhưng lạ thay, Như Tranh vẫn đứng yên đó không hề lên tiếng. Mặc kệ, Mỹ An chắc mẩm đối phương khó lòng thoát khỏi. “Nóng quá! Như Tranh, ngươi không sao chứ?” “Bình tĩnh đi Long!” Câu nói của cô làm Mỹ An thất kinh, kế đó lại thấy ngọn lửa đột nhiên tắt ngấm. “Là thế nào? Làm thế nào mà các ngươi?” Mỹ An không khỏi bàng hoàng. Làm sao có thể thoát khỏi Điểm Hỏa khi đã trúng thuật? Làm sao có thể? Chỉ khi khói của ngọn lửa tan đi Mỹ An mới nhìn được rõ. Đôi mắt của cô căng ra khi thấy phía trước đối phương là một tấm khiên làm bằng chân khí. Hóa ra, lửa bị tấm khiên chặn lại chỉ cháy bên ngoài mà thôi còn bọn Đằng Long thì chẳng hề hấn gì sất. Lúc này Mỹ An mới hiểu đối phương cũng mạnh không kém. Đứng kế đó, Chử Minh hắn đã chứng kiến tất cả. Đột nhiên xông lên, Chử Minh dự định tung một cú đá vào người Đằng Long. Hắn phân tích, có lẽ Đằng Long là kẻ yếu hơn, nếu có sai sót thì hắn cũng nhận định được ai là người sẽ thi triển tấm khiên vừa rồi. Quả nhiên cú đá bị chặn ngay lại, tấm khiên chân khí màu xanh ngọc che chắn hai người Đằng Long và Như Tranh. “Ngọc Thanh Ngưng Giáp!” Như Tranh lên tiếng. Người dùng khiên ấy chính là Như Tranh. Chân khí thoát ra ngưng đọng thành một khiên giáp giúp họ ngăn chặn hoàn toàn sát thương gặp phải. “Nhẹ hều!” Đằng Long lại nói châm chọc rồi cười lớn. “Chúng ta không muốn đánh nhau? Các người cũng mau dừng tay nếu không người kia không cứu được mất.” Như Tranh nói nhưng Mỹ An nhất quyết gạt bỏ ngoài tai. Mỹ An và Chử Minh cùng xông tới một lúc khiến Đằng Long hoảng hốt: “Chúng lại tới kìa, làm sao bây giờ?” “Đằng Long! Ngươi chỉ biết thể dùng thuật thôi. Hãy cứ xông lên mà đánh, ta sẽ thi triển Ngọc Thanh Ngưng Giáp cho ngươi.” Như Tranh nói giọng điềm tĩnh. Chiếc khiên chân khí giúp chặn mọi pháp thuật thì hà cớ gì phải sợ? Đằng Long vừa chạy lên vừa nói: “Ta đến đấy! Bọn nhóc con các ngươi liệu mà ăn đòn.” Biết đối phương dùng thuật bảo hộ khó lòng mà gây sát thương bằng pháp thuật, Mỹ An và Chử Minh đều chuyển qua đánh bằng thể thuật. Hai bên so chiêu qua lại nhưng hai không đánh nổi một. Đằng Long không những tránh được đòn đánh của đối thủ mà còn liên tiếp ra chiêu hiểm hóc. Đằng Long giơ chân đá mạnh vào tay Mỹ An khiến thanh kiếm trong tay cô rơi xuống đất. Kế đó lại dùng quyền đấm mạnh vào ngực Chử Minh khiến hắn quỵ gối. Nhanh như cắt, Đằng Long nhặt kiếm toan chém xuống đầu Mỹ An thì nhận một cước đáp lễ vào mặt. Đằng Long muốn giết Mỹ An thật ư? Ý định của y quả thực ẩn chứa vài điểm hung tàn? Bị trúng chiêu nên ngã lăn quay ra đất, Đằng Long ngẩng lên thì thấy một người cao lớn hơn hẳn, toàn thân mặc giáp, chiếc mũ sắt che kín mặt ấy trên đỉnh có gắn lông đỏ. Thì ra là người hộ vệ còn lại, hắn lặng lẽ quan sát bây giờ mới chịu tham chiến. “Đánh không lại mà phải gọi viện binh à?” Đằng Long đứng dậy. Nói là thế nhưng trong bụng y biết rõ người này hoàn toàn khác biệt so với Mỹ An hay Chử Minh. “Lý Kiệt đại nhân!” Chử Minh ôm ngực nói. “Xem trẻ con các ngươi đánh nhau cũng có đôi chút thú vị! Hừ!” “Chúng hại em ta, ngươi mau bắt chúng lại!” Mỹ An bực tức ra lệnh. “Chúng ta không hại người đó. Đến đây ta thấy hắn đã bị như vậy rồi nên muốn cứu chữa giúp hắn mà thôi.” Như Tranh giơ tay thanh minh nhưng có vẻ Lý Kiệt chẳng thèm bận tâm. “Có hay không cứ bắt các ngươi trước đã!” Lý Kiệt xông tới rút một thanh kiếm rồi nhằm Đằng Long mà chém. “Đằng Long! Cẩn thận! Chúng ta chưa biết khả năng của hắn thế nào?” Đằng Long tiếp chiêu một hồi thì thấy đường kiếm của đối phương ngày một nặng trịch, hệt như tảng đá đè lên tay y. Đánh với người có vũ khí vốn là bất lợi, đã thế rõ ràng Đằng Long còn phải thua kém đối phương rất nhiều. Thêm một đường kiếm mạnh mẽ chém từ trên xuống, Đằng Long gắng dùng hai tay của mình chống đỡ rồi đẩy mạnh ra, y nhanh chóng lui về phía sau và quay đầu bỏ chạy. Lý Kiệt nhân đó cũng đuổi theo. “Ngươi muốn chạy ư? Không dễ như thế đâu? Tiên tộc: Áp Kiếm!” Đằng Long nhìn thấy một luồng kình khí phát ra thẳng đến đôi chân của mình, không kịp né tránh. Bàn chân của y nóng ran, rồi cứ thế, cứ thế Đằng Long chạy chậm dần trong khi Lý Kiệt đang lao nhanh tới. “Bình thường ta đâu có chạy chậm như thế này?” Đằng Long thầm nghĩ. “Phía sau kìa Long!” Như Tranh vừa dứt câu thì đã thấy Lý Kiệt lao đến. Binh một cái, lưỡi kiếm của hắn lập tức đâm thẳng vào tấm khiên giáp mà Như Tranh dựng lên. “Cuối cùng cũng sử dụng chiêu này. Là gì ý nhỉ?” Lý Kiệt hỏi. “Ngọc Thanh Ngưng Giáp!” “Vậy... các ngươi đỡ chiêu này thế nào?” Lý Kiệt thu kiếm rồi ném một nắm khói trắng bao trùm Long – Tranh hai người. “Hắn muốn giảm tầm nhìn đấy! Đằng Long, chú ý phía sau!” Lý Kiệt nhảy lên cao, hai tay chắp lại rồi đánh xuống đỉnh đầu Như Tranh. “Tiên tộc: Điểm Hỏa thuật!” Ngọn lửa bắt đầu bùng phát. Như Tranh lập tức tạo ngưng giáp phòng thủ phía trên, Long – Tranh hai người tạm thời không hề hấn gì. Lý Kiệt vẫn giữ tư thế trên cao, hắn truyền chân khí khiến cho đám cháy ngày một hung hiểm. Như Tranh cảm nhận luồng khí dữ dội bao trùm bên ngoài khiên giáp. Phải làm sao đây, tấm khiên e rằng khó lòng giữ nổi. Nếu để Lý Kiệt truyền thêm chân khí thì lửa sẽ ngày một lớn. Rắc rắc hai tiếng. Tấm khiên bắt đầu bị nứt. Sức ép gia tăng khiến cho Như Tranh không còn tiếp tục được nữa. “Vân Thủ!” Ngón trỏ và ngón giữa chụm lại với nhau, chân khí gồng lên tích tụ ở đầu ngón tay, Như Tranh thuận thế nhảy lên đánh thẳng vào điểm Lý Kiệt đang truyền chân khí. Đòn đánh nhẹ nhàng nhưng uy lực không kém. Hai luồng chân khí va vào nhau, chúng tạo áp lực khá lớn khiến cho Lý Kiệt phải nhảy về sau. Choang một cái, tấm khiên vỡ tan như thủy tinh. Vậy là Như Tranh hóa giải được chiêu Điểm Hỏa ban nãy. So với Mỹ An thì lần này mạnh gấp muôn phần. Đằng Long thở phào nhẹ nhõm, y tiến về phía Như Tranh trong khi đám khói vẫn còn chưa tan. “Ngay cả ngươi mà cũng không lại bọn chúng?” Mỹ An cau mày quở trách. Người hộ vệ không quan tâm đến Mỹ An, hắn chỉ hướng tới Đằng Long mà nói: “Thế nào? Thấy tức ngực chưa?” Lý Kiệt vừa dứt câu Đằng Long đã ngã quỵ xuống. “Long! Ngươi sao thế?” Như Tranh hoảng hốt. “Ta… không thở được.” “Từ lúc nào mà y bị thương. Rõ ràng là không hề hấn gì khi đánh với Mỹ An. Chiêu thức của Lý Kiệt cũng bị Ngọc Thanh Ngưng Giáp và Vân Thủ hóa giải. Không lẽ hắn còn ra thêm chiêu thức gì khác? Không thể nào, Lý Kiệt không sử thêm chiêu gì khác!” Như Tranh nghĩ thầm. “Để ta chữa trị cho ngươi.” Đằng Long đang nằm đau đớn dưới đất, Như Tranh đặt tay lên trán của y toan dùng Trị Dũ thì liền cảm thấy toàn thân không còn sức lực. Không lẽ chân khí đã cạn, Như Tranh gắng gượng nhưng chẳng tài nào xoay chuyển. Ôi thôi, Như Tranh cũng đang toàn thân đau nhức. Không nghi ngờ gì nữa, cả hai đã bị trúng thuật gì đó của đối phương. Thuật mà có thể xuyên qua được lớp lá chắn của Ngọc Thanh Ngưng Giáp. Hai người liên tục ho lên từng tiếng không dứt. Chợt có cơn gió thổi tan đi đám khói ban nãy, Như Tranh mặt liền biến sắc ngay lập tức. “Không lẽ là?” “Giờ mới biết thì đã muộn rồi!” Lý Kiệt lên tiếng. “Đám khói này! Đó chính là thuật của ngươi.” “Ta đã thi triển Lăng Tích lên người các ngươi! Cho dù không cần dốc sức cũng đủ làm cho các ngươi toàn thân tê liệt!” “Không lẽ nào? Ngọc Thanh Ngưng Giáp đã tạo ra lớp lá chắn trước khi ngươi ném khói.” “Hừ! Đúng là trẻ người non dạ.” Lý Kiệt tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt Như Tranh và nói tiếp: “Ngươi đang nhầm lẫn hai điểm. Đám khói ném ra không phải Lăng Tích. Ta thi triển nó cùng với Điểm Hỏa nên ngươi không thể nhận ra nó được. Vả lại, Lăng Tích không phải là khói nên ngươi đừng nghĩ mình đang trúng độc.” “Thế thì… tại làm sao?” Như Tranh thắc mắc. “Ngươi muốn biết hả? Nói cho ngươi cũng chả sao, đó chỉ là hai chiêu thức thông dụng của Tiên tộc mà bọn trẻ con thường dùng thôi. Hừ!” Nghe đến đây Như Tranh thất kinh. “Ngọc Thanh Ngưng Giáp của ngươi, phải công nhận là chiêu phòng thủ rất mạnh. Nhưng với một người như ngươi, ta đoán thời gian có thể triển khai chẳng được bao lâu. Nói cách khác, nó không thể nào tồn tại mãi được!” “Cho nên lúc tấm khiên nứt, ngươi đã chủ động để ta sử dụng Vân Thủ đánh vỡ rồi nhân cơ hội phát động Lăng Tích?” Như Tranh nghĩ lại, đúng là sau khi mình sử xong chiêu Vân Thủ, hai bàn tay của Lý Kiệt đột nhiên mở ra. Dường như chính lúc này Lý Kiệt đã sử dụng Lăng Tích. “Ngươi cũng khá đấy! Thế nào? Bây giờ toàn thân đã tê liệt rồi chứ?” Lý Kiệt nói xong thì bỗng đánh bốp. Một cú đấm mạnh vào mặt của hắn, Đằng Long vẫn còn gắng gượng ra đòn nhưng Lý Kiệt vô sự, hắn cười lớn một tiếng. “Đấm nhẹ hều!” Đằng Long và Như Tranh bị trúng hiểm chiêu nên đều tê liệt. Hai người bọn họ bị quấn vào bao rồi trùm kín đầu khiêng đi. Mất một buổi chiều cho đến tận tối mới về tới được. Ngọn đuốc lập lòe ở trên cổng thành. Lý Kiệt và Chử Minh đi trước còn Mỹ An theo sau, bọn họ đi cạnh chiếc võng. Trên đó chính là Hùng Việt môi đã thâm tím, toàn thân ngập trong vũng máu. “Đại nhân, thế này là…” Một người lính canh cổng nhìn thấy Hùng Việt liền ấp úng. “Ngươi đi báo với Tộc trưởng và Tuệ Cơ đi!” “Vâng!” “Còn mấy người các ngươi nữa.” Lý Kiệt chỉ đám lính canh còn lại: “Mau giải hai tên này vào ngục, canh phòng cẩn mật cho ta.” Nghe lệnh xong, cứ bốn người một tiến lại khiêng một chiếc bao Lý Kiệt đem về. Trong đó không ai khác chính là hai người vừa mới bị bắt. “Chử Minh! Ngươi đi đánh trống!” “Dạ!” Chử Minh cầm chiếc chày lớn, vận hết sức bình sinh mà giáng xuống mặt trống đồng. Tiếng trống ngân vang hết lần này đến lần khác. Dường như nó là dấu hiệu có người Tiên tộc vừa chết. Cả sân bỗng sáng rực đèn, một người phụ nữ hai tay nắm váy hớt hải chạy ra. Người này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đau thương vô cùng mà òa lên khóc.
Hai thị vệ bám theo Đằng Long đột nhiên dừng lại, họ nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ phía xa. Đi thêm được một đoạn thì thấy xác nằm la liệt, máu me tung tóe dưới đất. Đó là toán người tùy tùng của Hùng Việt, tất cả đều đã bị giết. Biết được điều chẳng lành, hai người họ nhanh chóng di chuyển về phía trước. Lúc này bắt gặp Mỹ An cũng đang đi tìm Hùng Việt. “Tùy tùng của Hùng Việt đều chết cả? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Mỹ An hỏi. “Mỵ nương Mỹ An! Thuộc hạ e rằng quan lang đang gặp nguy hiểm. Chúng ta nhanh chóng đi tìm.” “Được!” Cả toán ba người cùng chạy về bến sông. Đằng Long lúc này vẫn chăm chú quan sát xung quanh, để ý từng gốc cây ngọn cỏ. “Sắp xong chưa?” Đằng Long hỏi, Như Tranh lắc đầu không đáp. “Có người đến!” Đằng Long nói tiếp trong khi quan sát ba người chuẩn bị chạy tới. Đó là Mỹ An và hai thị vệ. Nhìn thấy em mình bất tỉnh quần áo ngập đỏ máu tươi, Mỹ An liền thét lớn: “Hùng Việt! Hai ngươi định làm gì?” Mỹ An một mực xông lên nhưng bị một người thị vệ giơ tay ngăn cản. “Mỵ nương! Chúng ta chưa rõ về kẻ địch, hơn nữa chúng lại nắm được quan lang trong tay, không thể làm bừa!” “Nghĩ nhiều làm gì! Ta phải cứu em ta trước!” Mỹ An bỏ qua lời can ngăn mà lập tức xông đến. “Chử Minh!” Người thị vệ ra lệnh, người trẻ hơn chạy theo cùng với Mỹ An, họ muốn cướp lại Hùng Việt từ tay Đằng Long. Mỹ An xông tới trước, trên tay cầm một con dao toan đâm Như Tranh nhưng Đằng Long kịp thời đỡ lấy. Hai người ở thế giằng co không ai chiếm được lợi thế. “Ngươi là ai?” Đằng Long hỏi. “Các ngươi muốn hại em ta. Đừng hòng!” Mỹ An nói dứt câu thì tung cú đá trúng ngực Đằng Long khiến y phải lùi lại. Một cái bóng xuất hiện phía sau Như Tranh. Chử Minh lợi dụng sự chú ý của Đằng Long vào Mỹ An mà tấn công tập hậu, nắm đấm đưa ra rất nhanh, nhưng Đằng Long còn nhanh hơn, y dùng bàn tay đỡ lấy nắm đấm. Biết mình không còn lợi thế Chử Minh liền lui ra xa. Lúc này cả Mỹ An và Chử Minh, mỗi người một hướng trước sau đều chực tấn công. Dù gì Đằng Long cũng không thể lấy một chọi hai. “Chúng ta đang cứu hắn đấy, các người đừng có làm bừa!” Đằng Long lên tiếng phân trần nhưng không ai nghe. Chử Minh lại chạy tới thêm lần nữa, hắn giơ tay tựa hồ muốn đánh xuống đầu Đằng Long nhưng kì thực chỉ là hư chiêu. Nhân lúc Đằng Long còn bị phân tâm Chử Minh liền nhảy lên cao mà ném khói trắng làm cho đối phương không nhìn thấy gì. Đang loay hoay ở trong đám khói Đằng Long đã bị Mỹ An nhắm tới, trong tình thế này khó mà phòng cho vệ được. Bản thân vô cùng nguy cấp. Lưỡi dao gần găm vào cổ thì dừng lại, hóa ra Như Tranh đỡ đòn thay cho Đằng Long. Mải mê cứu giúp Đằng Long, Trị Dũ thuật của Như Tranh đã bị gián đoạn, Hùng Việt không còn nằm trong sự khống chế của cô, Chử Minh nhân đó mà cứu người ra ngoài. “Các ngươi là thủ phạm hại em ta! Phải bắt các ngươi chịu tội.” Mỹ An nghiêm nghị. Làn khói dần dần tan đi. Hai bên đã giáp mặt nhau ở trên bãi cỏ. Đằng Long lấy lại được tầm nhìn thì liền cất tiếng: “Đã nói là bọn ta muốn cứu hắn, sao ngươi không chịu tin chứ?” “Con bé đó! Nó đang dùng thuật lên người em ta, chắc chắn là hại em ta mất rồi, lý nào lại muốn cứu người?” Mỹ An quả quyết. “Mỵ nương nói phải!” Người thị vệ còn lại lạnh lùng. “Sao ngươi lại không chịu tin, một mực đổ lỗi cho bọn ta. Ta đang dùng thuật để cứu người mà?” Thanh âm trong trẻo vang lên, Như Tranh đứng ra giải thích thế nhưng bên kia không ai chấp thuận. Phải chăng lời nói của cô đã quá thật thà? “Ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải đền tội!” Mỹ An nói rồi lập tức rút kiếm. Một thanh kiếm mềm dẻo, lưỡi kiếm được dát mỏng. “Đánh nhau à? Ta sợ lắm, ta sợ lắm!” Đằng Long nhìn thấy đối phương giơ kiếm thì thậm thụt sau lưng Như Tranh sợ hãi. “Long! Để kiếm chém trúng là coi như xong đấy. Né chúng đi!” Như Tranh lên tiếng. “Né? Làm sao mà né đây? Kỳ này ta chết chắc rồi!” Đằng Long chưa nói dứt câu thì thanh kiếm đã vun vút lao tới. Kiếm trông khá nhẹ nhưng uy lực thì khôn lường. Đằng Long né tới né lui, Mỹ An vẫn không thể đánh trúng đối phương nên bèn tức giận. Vung kiếm thật nhanh, nhưng lần này lại khác, đó kì thực chỉ là dối trá. Đằng Long mải mê chú ý đến kiếm mà bỏ quên mất Chử Minh. Hắn ta nhảy lên đá mạnh một cước vào ngực Đằng Long, y bay người ra sau va chạm với chính Như Tranh làm cho hai người không kịp trở tay liền ngã xuống đất. Tiếp đó Mỹ An xông tới chém kiếm vào tay đối phương. Tay phải Đằng Long lập tức rớm máu. Đối phương vừa ngã, Chử Minh liền nhảy lên cao, thời cơ của hắn đã đến. Chử Minh tung chiêu lên đầu Như Tranh. Một luồng chân khí thoát ra bên ngoài sau đó quấn chặt Long – Tranh, hai người lập tức bị trói. “Được rồi! Mỵ nương, lại một lần nữa!” Chử Minh nói lớn. Mỹ An phi thân lên trước, Đằng Long thầm nghĩ lần này khó mà tránh nổi. Người con gái kia vận kình đánh vào không trung thêm một chưởng lực sau đó lập tức dừng lại. Đằng Long hoảng hốt, y sờ soạng mình mẩy khắp cả nhưng không phát hiện có thêm vết thương nào nữa. Trên tay chỉ có vết kiếm Mỹ An chém ra ban nãy. “Hả? Đánh trượt à?” Đằng Long thắc mắc, y và Như Tranh vẫn còn đang bị trói bởi chân khí của Chử Minh không thể cử động, lý nào Mỹ An lại đánh trượt? Đằng Long nhìn thấy đối phương đều lùi về sau thì càng được thể châm chọc. “Sợ rồi à? Tưởng thế nào? Gần như thế mà ngươi vẫn còn đánh hụt?” Đằng Long nheo mắt cười lớn thì thấy Mỹ An không hề tức tối mà còn nhếch mép bí ẩn. Đưa hai ngón tay lên miệng, Mỹ An sắp sửa sử dụng chiêu số. “Tiên tộc: Điểm Hỏa thuật!” Mỹ An nói lớn, cô vừa dứt lời thì lửa lập tức bốc lên. Long – Tranh hai người đều bị thiêu cháy bởi một ngọn lửa đỏ rực. “Thì ra không phải là hụt mà là để thi triển phép thuật sao? Ối ối! Cứu… cứu ta với! Sắp bị thiêu cháy rồi!” Đằng Long kêu la thảm thiết. Vừa gào thét vừa bước đi loạng choạng, lửa cứ thế bốc lên ngùn ngụt trên người Đằng Long. “Chịu chết đi! Một khi trúng phải Điểm Hỏa thì đừng hòng có chuyện phá giải được nó.” “Các ngươi sẽ trở thành tro bụi!” Mỹ An nói tiếp. Biển học bao la, Mỹ An có phải tự tin thái quá? Đằng Long tiếp tục la hét nhưng lạ thay, Như Tranh vẫn đứng yên đó không hề lên tiếng. Mặc kệ, Mỹ An chắc mẩm đối phương khó lòng thoát khỏi. “Nóng quá! Như Tranh, ngươi không sao chứ?” “Bình tĩnh đi Long!” Câu nói của cô làm Mỹ An thất kinh, kế đó lại thấy ngọn lửa đột nhiên tắt ngấm. “Là thế nào? Làm thế nào mà các ngươi?” Mỹ An không khỏi bàng hoàng. Làm sao có thể thoát khỏi Điểm Hỏa khi đã trúng thuật? Làm sao có thể? Chỉ khi khói của ngọn lửa tan đi Mỹ An mới nhìn được rõ. Đôi mắt của cô căng ra khi thấy phía trước đối phương là một tấm khiên làm bằng chân khí. Hóa ra, lửa bị tấm khiên chặn lại chỉ cháy bên ngoài mà thôi còn bọn Đằng Long thì chẳng hề hấn gì sất. Lúc này Mỹ An mới hiểu đối phương cũng mạnh không kém. Đứng kế đó, Chử Minh hắn đã chứng kiến tất cả. Đột nhiên xông lên, Chử Minh dự định tung một cú đá vào người Đằng Long. Hắn phân tích, có lẽ Đằng Long là kẻ yếu hơn, nếu có sai sót thì hắn cũng nhận định được ai là người sẽ thi triển tấm khiên vừa rồi. Quả nhiên cú đá bị chặn ngay lại, tấm khiên chân khí màu xanh ngọc che chắn hai người Đằng Long và Như Tranh. “Ngọc Thanh Ngưng Giáp!” Như Tranh lên tiếng. Người dùng khiên ấy chính là Như Tranh. Chân khí thoát ra ngưng đọng thành một khiên giáp giúp họ ngăn chặn hoàn toàn sát thương gặp phải. “Nhẹ hều!” Đằng Long lại nói châm chọc rồi cười lớn. “Chúng ta không muốn đánh nhau? Các người cũng mau dừng tay nếu không người kia không cứu được mất.” Như Tranh nói nhưng Mỹ An nhất quyết gạt bỏ ngoài tai. Mỹ An và Chử Minh cùng xông tới một lúc khiến Đằng Long hoảng hốt: “Chúng lại tới kìa, làm sao bây giờ?” “Đằng Long! Ngươi chỉ biết thể dùng thuật thôi. Hãy cứ xông lên mà đánh, ta sẽ thi triển Ngọc Thanh Ngưng Giáp cho ngươi.” Như Tranh nói giọng điềm tĩnh. Chiếc khiên chân khí giúp chặn mọi pháp thuật thì hà cớ gì phải sợ? Đằng Long vừa chạy lên vừa nói: “Ta đến đấy! Bọn nhóc con các ngươi liệu mà ăn đòn.” Biết đối phương dùng thuật bảo hộ khó lòng mà gây sát thương bằng pháp thuật, Mỹ An và Chử Minh đều chuyển qua đánh bằng thể thuật. Hai bên so chiêu qua lại nhưng hai không đánh nổi một. Đằng Long không những tránh được đòn đánh của đối thủ mà còn liên tiếp ra chiêu hiểm hóc. Đằng Long giơ chân đá mạnh vào tay Mỹ An khiến thanh kiếm trong tay cô rơi xuống đất. Kế đó lại dùng quyền đấm mạnh vào ngực Chử Minh khiến hắn quỵ gối. Nhanh như cắt, Đằng Long nhặt kiếm toan chém xuống đầu Mỹ An thì nhận một cước đáp lễ vào mặt. Đằng Long muốn giết Mỹ An thật ư? Ý định của y quả thực ẩn chứa vài điểm hung tàn? Bị trúng chiêu nên ngã lăn quay ra đất, Đằng Long ngẩng lên thì thấy một người cao lớn hơn hẳn, toàn thân mặc giáp, chiếc mũ sắt che kín mặt ấy trên đỉnh có gắn lông đỏ. Thì ra là người hộ vệ còn lại, hắn lặng lẽ quan sát bây giờ mới chịu tham chiến. “Đánh không lại mà phải gọi viện binh à?” Đằng Long đứng dậy. Nói là thế nhưng trong bụng y biết rõ người này hoàn toàn khác biệt so với Mỹ An hay Chử Minh. “Lý Kiệt đại nhân!” Chử Minh ôm ngực nói. “Xem trẻ con các ngươi đánh nhau cũng có đôi chút thú vị! Hừ!” “Chúng hại em ta, ngươi mau bắt chúng lại!” Mỹ An bực tức ra lệnh. “Chúng ta không hại người đó. Đến đây ta thấy hắn đã bị như vậy rồi nên muốn cứu chữa giúp hắn mà thôi.” Như Tranh giơ tay thanh minh nhưng có vẻ Lý Kiệt chẳng thèm bận tâm. “Có hay không cứ bắt các ngươi trước đã!” Lý Kiệt xông tới rút một thanh kiếm rồi nhằm Đằng Long mà chém. “Đằng Long! Cẩn thận! Chúng ta chưa biết khả năng của hắn thế nào?” Đằng Long tiếp chiêu một hồi thì thấy đường kiếm của đối phương ngày một nặng trịch, hệt như tảng đá đè lên tay y. Đánh với người có vũ khí vốn là bất lợi, đã thế rõ ràng Đằng Long còn phải thua kém đối phương rất nhiều. Thêm một đường kiếm mạnh mẽ chém từ trên xuống, Đằng Long gắng dùng hai tay của mình chống đỡ rồi đẩy mạnh ra, y nhanh chóng lui về phía sau và quay đầu bỏ chạy. Lý Kiệt nhân đó cũng đuổi theo. “Ngươi muốn chạy ư? Không dễ như thế đâu? Tiên tộc: Áp Kiếm!” Đằng Long nhìn thấy một luồng kình khí phát ra thẳng đến đôi chân của mình, không kịp né tránh. Bàn chân của y nóng ran, rồi cứ thế, cứ thế Đằng Long chạy chậm dần trong khi Lý Kiệt đang lao nhanh tới. “Bình thường ta đâu có chạy chậm như thế này?” Đằng Long thầm nghĩ. “Phía sau kìa Long!” Như Tranh vừa dứt câu thì đã thấy Lý Kiệt lao đến. Binh một cái, lưỡi kiếm của hắn lập tức đâm thẳng vào tấm khiên giáp mà Như Tranh dựng lên. “Cuối cùng cũng sử dụng chiêu này. Là gì ý nhỉ?” Lý Kiệt hỏi. “Ngọc Thanh Ngưng Giáp!” “Vậy... các ngươi đỡ chiêu này thế nào?” Lý Kiệt thu kiếm rồi ném một nắm khói trắng bao trùm Long – Tranh hai người. “Hắn muốn giảm tầm nhìn đấy! Đằng Long, chú ý phía sau!” Lý Kiệt nhảy lên cao, hai tay chắp lại rồi đánh xuống đỉnh đầu Như Tranh. “Tiên tộc: Điểm Hỏa thuật!” Ngọn lửa bắt đầu bùng phát. Như Tranh lập tức tạo ngưng giáp phòng thủ phía trên, Long – Tranh hai người tạm thời không hề hấn gì. Lý Kiệt vẫn giữ tư thế trên cao, hắn truyền chân khí khiến cho đám cháy ngày một hung hiểm. Như Tranh cảm nhận luồng khí dữ dội bao trùm bên ngoài khiên giáp. Phải làm sao đây, tấm khiên e rằng khó lòng giữ nổi. Nếu để Lý Kiệt truyền thêm chân khí thì lửa sẽ ngày một lớn. Rắc rắc hai tiếng. Tấm khiên bắt đầu bị nứt. Sức ép gia tăng khiến cho Như Tranh không còn tiếp tục được nữa. “Vân Thủ!” Ngón trỏ và ngón giữa chụm lại với nhau, chân khí gồng lên tích tụ ở đầu ngón tay, Như Tranh thuận thế nhảy lên đánh thẳng vào điểm Lý Kiệt đang truyền chân khí. Đòn đánh nhẹ nhàng nhưng uy lực không kém. Hai luồng chân khí va vào nhau, chúng tạo áp lực khá lớn khiến cho Lý Kiệt phải nhảy về sau. Choang một cái, tấm khiên vỡ tan như thủy tinh. Vậy là Như Tranh hóa giải được chiêu Điểm Hỏa ban nãy. So với Mỹ An thì lần này mạnh gấp muôn phần. Đằng Long thở phào nhẹ nhõm, y tiến về phía Như Tranh trong khi đám khói vẫn còn chưa tan. “Ngay cả ngươi mà cũng không lại bọn chúng?” Mỹ An cau mày quở trách. Người hộ vệ không quan tâm đến Mỹ An, hắn chỉ hướng tới Đằng Long mà nói: “Thế nào? Thấy tức ngực chưa?” Lý Kiệt vừa dứt câu Đằng Long đã ngã quỵ xuống. “Long! Ngươi sao thế?” Như Tranh hoảng hốt. “Ta… không thở được.” “Từ lúc nào mà y bị thương. Rõ ràng là không hề hấn gì khi đánh với Mỹ An. Chiêu thức của Lý Kiệt cũng bị Ngọc Thanh Ngưng Giáp và Vân Thủ hóa giải. Không lẽ hắn còn ra thêm chiêu thức gì khác? Không thể nào, Lý Kiệt không sử thêm chiêu gì khác!” Như Tranh nghĩ thầm. “Để ta chữa trị cho ngươi.” Đằng Long đang nằm đau đớn dưới đất, Như Tranh đặt tay lên trán của y toan dùng Trị Dũ thì liền cảm thấy toàn thân không còn sức lực. Không lẽ chân khí đã cạn, Như Tranh gắng gượng nhưng chẳng tài nào xoay chuyển. Ôi thôi, Như Tranh cũng đang toàn thân đau nhức. Không nghi ngờ gì nữa, cả hai đã bị trúng thuật gì đó của đối phương. Thuật mà có thể xuyên qua được lớp lá chắn của Ngọc Thanh Ngưng Giáp. Hai người liên tục ho lên từng tiếng không dứt. Chợt có cơn gió thổi tan đi đám khói ban nãy, Như Tranh mặt liền biến sắc ngay lập tức. “Không lẽ là?” “Giờ mới biết thì đã muộn rồi!” Lý Kiệt lên tiếng. “Đám khói này! Đó chính là thuật của ngươi.” “Ta đã thi triển Lăng Tích lên người các ngươi! Cho dù không cần dốc sức cũng đủ làm cho các ngươi toàn thân tê liệt!” “Không lẽ nào? Ngọc Thanh Ngưng Giáp đã tạo ra lớp lá chắn trước khi ngươi ném khói.” “Hừ! Đúng là trẻ người non dạ.” Lý Kiệt tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt Như Tranh và nói tiếp: “Ngươi đang nhầm lẫn hai điểm. Đám khói ném ra không phải Lăng Tích. Ta thi triển nó cùng với Điểm Hỏa nên ngươi không thể nhận ra nó được. Vả lại, Lăng Tích không phải là khói nên ngươi đừng nghĩ mình đang trúng độc.” “Thế thì… tại làm sao?” Như Tranh thắc mắc. “Ngươi muốn biết hả? Nói cho ngươi cũng chả sao, đó chỉ là hai chiêu thức thông dụng của Tiên tộc mà bọn trẻ con thường dùng thôi. Hừ!” Nghe đến đây Như Tranh thất kinh. “Ngọc Thanh Ngưng Giáp của ngươi, phải công nhận là chiêu phòng thủ rất mạnh. Nhưng với một người như ngươi, ta đoán thời gian có thể triển khai chẳng được bao lâu. Nói cách khác, nó không thể nào tồn tại mãi được!” “Cho nên lúc tấm khiên nứt, ngươi đã chủ động để ta sử dụng Vân Thủ đánh vỡ rồi nhân cơ hội phát động Lăng Tích?” Như Tranh nghĩ lại, đúng là sau khi mình sử xong chiêu Vân Thủ, hai bàn tay của Lý Kiệt đột nhiên mở ra. Dường như chính lúc này Lý Kiệt đã sử dụng Lăng Tích. “Ngươi cũng khá đấy! Thế nào? Bây giờ toàn thân đã tê liệt rồi chứ?” Lý Kiệt nói xong thì bỗng đánh bốp. Một cú đấm mạnh vào mặt của hắn, Đằng Long vẫn còn gắng gượng ra đòn nhưng Lý Kiệt vô sự, hắn cười lớn một tiếng. “Đấm nhẹ hều!” Đằng Long và Như Tranh bị trúng hiểm chiêu nên đều tê liệt. Hai người bọn họ bị quấn vào bao rồi trùm kín đầu khiêng đi. Mất một buổi chiều cho đến tận tối mới về tới được. Ngọn đuốc lập lòe ở trên cổng thành. Lý Kiệt và Chử Minh đi trước còn Mỹ An theo sau, bọn họ đi cạnh chiếc võng. Trên đó chính là Hùng Việt môi đã thâm tím, toàn thân ngập trong vũng máu. “Đại nhân, thế này là…” Một người lính canh cổng nhìn thấy Hùng Việt liền ấp úng. “Ngươi đi báo với Tộc trưởng và Tuệ Cơ đi!” “Vâng!” “Còn mấy người các ngươi nữa.” Lý Kiệt chỉ đám lính canh còn lại: “Mau giải hai tên này vào ngục, canh phòng cẩn mật cho ta.” Nghe lệnh xong, cứ bốn người một tiến lại khiêng một chiếc bao Lý Kiệt đem về. Trong đó không ai khác chính là hai người vừa mới bị bắt. “Chử Minh! Ngươi đi đánh trống!” “Dạ!” Chử Minh cầm chiếc chày lớn, vận hết sức bình sinh mà giáng xuống mặt trống đồng. Tiếng trống ngân vang hết lần này đến lần khác. Dường như nó là dấu hiệu có người Tiên tộc vừa chết. Cả sân bỗng sáng rực đèn, một người phụ nữ hai tay nắm váy hớt hải chạy ra. Người này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đau thương vô cùng mà òa lên khóc.