Phong Lưu

Chương 231 :

Ngày đăng: 03:10 20/04/20




Má ngọc của trưởng công chúa Ngọc Chân ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, hiếu kỳ cùng kinh hỉ nói:



- Thứ gì vậy?



Đường Tiểu Đông nháy nháy mắt, biểu tình thần thần bí bí nói:



- Bí mật! Nói ra sẽ không linh. Chỉ là, nàng phải mặc chiếc sườn xám màu đỏ chờ ta.



Hắc hắc…



Trưởng công chúa Ngọc Chân liếc mắt nhìn hắn, trong lòng tràn đầy vui sướng rời đi, nhất thời vui vẻ, quên mất chuyện làm sao thuyết phục hắn ra làm quan.



Ăn xong cơm tối, Đường Tiểu Đông tiến vào xưởng điêu khắc in ấn giản đơn của Vương Lão Thực. Vương Lão Thực đang cẩn thận bọc hai vật vào trong một hộp nhỏ, thấy hắn đi đến, vui vẻ nói:



- Công tử tới vừa lúc, lão hủ cũng vừa làm xong. Ha ha…



Bên trong bao chính là một đôi giày cao gót, gót giày so với loại giày nữ nhân thời hiện đại ưa chuộng nhất vừa thấp vừa to, đường cong lại vô cùng ưu mỹ, không thể không khiến người khác tán dương tay nghề khéo léo. Thời đại này không có vật liệu bằng nhựa, cho nên chỉ có thể dùng những vật có tính chất mềm dẻo, trực tiếp dựa theo thiết kế làm thành, vô cùng tốn công sức.



Chỉ là một đôi giày cao gót bằng gỗ nhưng đã tổn hao của Vương Lão Thực thời gian nửa tháng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Mang giày đó, rất dễ trượt chân, nhưng chỉ cần dùng dây tơ tằm quấn vào là được.



Mỹ nữ vóc người gợi cảm, mặc sườn xám, đùi đẹp mà đi giày cao gót này, thật sự khiến người khác nổi điên a.




- A…



Hai gò má nàng ửng hồng, thấp giọng kêu một tiếng, muốn thu chân, lại bị Đường Tiểu Đông nắm chặt trong tay.



- Đừng nhúc nhích, ta không làm nàng nhột. Ha ha…



Đường Tiểu Đông hiểu sai ý của nàng.



Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, công chúa điện hạ mặc dù thân phận tôn quý cũng phải giống như các nữ nhân bình thường khác, hầu hạ tướng công của mình.



Đường Tiểu Đông thử nâng lên khiến trưởng công chúa ngượng ngùng, trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào, càng nhiều hơn là cảm động, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập tình ý yêu thương nồng đậm.



Cởi bỏ lớp vải mềm bó chân của nàng, lộ ra một đôi chân trần trắng như tuyết.



Tuy rằng Đường Tiểu Đông chưa từng ham mê ngắm chân, nhưng hắn cũng biết, trưởng công chúa có một đôi chân đủ khiến kẻ khác động tâm.



Trên đôi chân trần trắng như tuyết quấn những sợi tơ tằm tinh xảo, trắng hồng lấp lánh, đường cong của chiếc giày cao gót bằng gỗ càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp, dịu dàng tuyệt trần, thậm chí còn có một loại mê hoặc ung dung cao quý không nói nên lời.



Má ngọc trắng bóng của Trưởng công chúa nổi lên một vầng đỏ ửng rung động lòng người, đôi mắt như nước hồ thu tràn ngập nhu tình, càng nhiều hơn là kinh hỷ, bội phục cùng sùng bái.



Giày cao gót, đã đánh vỡ quan niệm hài truyền thống, cũng có ý khiêu chiến thế tục. Nhưng mà, văn hóa Đại Đường xưa nay luôn cởi mở, ca múa, khiêu vũ… Đều có thể được thế nhân tiếp thu, giày cao gót càng dễ được chấp nhận, cũng làm cho nữ nhân Đại Đường thỏa sức phô bày vẻ ưu nhã, mỹ lệ và phong tình của bản thân. Nếu như loại giày này phát hành tiêu thụ trên thị trường, sẽ khiến cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới oanh động, hiệu quả tuyệt đối không thua gì băng vệ sinh.