Phong Lưu

Chương 472 : Giao dịch

Ngày đăng: 03:14 20/04/20




Đường Tiểu Đông khẩn cầu mấy lần, Lan Tinh Lâu đều lấy khuôn mặt quả quyết cự tuyệt. Dường như muốn nói dù nữ nhi không ai thèm lấy cũng không gả cho ngươi.



Trong lòng Đường Tiểu Đông đã có chú ý, lập tức cáo lui, tạm thời ở tại phủ Thái Thú.



Hắn chào hỏi Thái Thú đại nhân, có lẽ nửa đêm Lan Đình sẽ vào phủ để gặp mặt, hắn phân phó vệ sĩ bên trong phủ rời đi.



Thái Thú đại nhân rất sảng khoái rút ba tầng trạm gác bên trong phủ cùng đội bảo vệ trong bóng tối, tiện cho việc Lan Đình xuất nhập.



Thật ra thì với th thủ của Lan Đình, những vệ sĩ kia há có thể phát hiện?



Đường Tiểu Đông mở rộng cửa sổ ra, lại bày một bàn tiệc rượu, hai cặp bát đũa, ngồi ở bên cạnh bàn chờ nàng.



Lan Đình theo cửa sổ chui vào, hai người thật lâu không ở cùng nhau, khó tránh khỏi ôm hôn thắm thiết. Mãi cho đến nghe được bụng Đường Tiểu Đông phát ra thanh âm kháng nghị mới thôi.



Lan Đình sâu kín thở dài một tiếng, mẫu thân có chút động tâm, nhưng phụ thân lại chết sống không đáp ứng hôn sự này. Tâm tình của nàng không tốt, ăn không ngon, đó cũng là phản ứng bình thường.



Nàng dừng đũa, ngồi ở bên cạnh bàn phụng bồi Đường Tiểu Đông ăn cơm. Sơn hào hải vị căn bản không làm cho nàng cảm thấy muốn ăn, chỉ là Đường Tiểu Đông gặm lấy gặm để, khiến cho Lan Đình mở to hai mắt nhìn.



Đường Tiểu Đông hì hì cười hỏi:



- Nhìn cái gì, còn chưa nhìn đủ sao?



Kiều nhan Lan Đình khẽ đỏ lên, "xí" một tiếng, nàng thở dài nói:



- Giờ mà chàng còn có tâm tư nói đùa?



Cơm nước no nê, Đường Tiểu Đông ôm nàng ngồi ở bên giường, ha hả cười nói:



- Ta có một phương pháp, có lẽ sẽ thuyết phục được phụ thân nàng, chỉ là phải hiểu rõ một số chuyện lúc trước mới được.




Lan Tinh Lâu hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn uy hiếp:



- Nếu Di Trữ xảy ra chuyện gì, ta nhất định không buông tha ngươi!



Lời nói rất tàn nhẫn, tay to cũng buông ra.



Đường Tiểu Đông sửa sang lại xiêm y, mỉm cười nói:



- Nàng là cô cô ta, ta sao dám bất kính với nàng?



Lan Tinh Lâu là nhất thời hồ đồ, thật không nghĩ tới tầng quan hệ này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lão gấp giọng hỏi:



- Di Trữ đi đâu?



Đường Tiểu Đông lắc đầu than thở, không biết là không biết hay là không muốn nói, tự nhủ:



- Đáng thương Trữ cô cô, sống uổng mười mấy năm thanh xuân. Ai, thật đáng thương!



Nét mặt già nua của Lan Tinh Lâu đỏ lên, giống gà trống bại trận ủ rũ cụp đầu, tinh thần suy sụp không muốn nói gì.



Quả thật, người ta sống uổng mười mấy năm thanh xuân, mà hắn lại không cách nào cho người ta một câu trả lời thỏa đáng. Thật sự quá xấu hổ.



Một nữ nhân, trong cuộc đời có thể có mấy lần mười mấy năm?



Nét mặt già nua của Lan Tinh Lâu hiện lên thần sắc xấu hổ.



- Bá phụ, tiểu chất có một kế có thể thúc dục chuyện tốt của ngài cùng Trữ cô cô!