Phong Lưu
Chương 63 : Sư tử đại há mồm
Ngày đăng: 03:08 20/04/20
- Không thể nào?
Vẻ mặt Sấu Hầu rất không tin tưởng.
- Vốn ta cũng không tin, nhưng đây là do tần ngũ thúc tự mình nói, dù sa đi nữa đấu trí đấu lực với Lôi tiểu thư, hắn bị bại tới rối tinh rối mù, ngươi biết tính tình quái dị của Tần ngũ thúc của ta, chết cũng không chịu ăn thiệt thòi, cho dù là con nhạn bay qua trên bầu trời, hắn cũng muốn nhổ xuống một cái lông mới cam tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Lợi hại như vậy?
Vẻ mặt Sấu Hầu vẫn không tin:
- Y, Thiên Bảo ca, ta nói chính là lão đại, huynh chuyển sang người Tần ngũ thúc làm cái gì
Tần Thiên Bảo đánh một quyền khiến khuôn mặt đói thủ nở hoa, ha ha cười quái dị:
- Lôi tiểu thư đã đủ lợi hại? Thế nhưng cũng để lão đại sai bảo dễ dàng, hắc hắc, ai, cẩn thận.
Sấu Hầu phân tâm nói chuyện, bị một quyền đánh bay, sắc mặt trắng bệnh, cong người lui trên mặt đất, phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ:
- Thiên bảo ca… Người này… Lợi hại a…
Tần Thiên Bảo cấp bách xông lên phía trước, liên tiếp công kích ba quyền, ngăn lại tráng hán đánh bay Sấu Hầu.
Người này lớn lên cao to, cơ bắp cuồn cuộn, lực lượng nắm tay đánh ra lớn tới kinh người, Tần Thiên Bảo đón đỡ mấy quyền, thẳng tới mức cánh tay tê dại, xương cốt đau đớn muốn chết, dưới sự kinh hãi chỉ có thể lấy phương thức du đấu quấn lấy đối thủ.
Vội vàng nhìn lướt qua bốn phía, Sấu Hầu co người trên mặt đất, tựa hồ đã mất đi sức chiến đấu, các huynh đệ khác cũng rơi vào tình cảnh bao vây bốn phía, mà đối phương nhiều người thé lớn, đột nhiên thêm cao thủ góp chân, thế bại đã hiển hiện vô cùng rõ ràng, nếu như lão đại không hiện thân thì xong rồi.
- Xông lên đánh chết cho ta!
Công tử hoa phục có chút điên cuống, nhảy lên hô đánh, bên cạnh hắn còn có hai lão giả mặc hắc y, khuôn mặt âm trầm, toàn thân tỏa khí thế sắc bén quỷ dị.
Trong lúc hỗn loạn, một vị công tử ca môi hồng răng trắng bước vào:
- Lấy nhiều khi ít, tình là anh hùng hảo hán gì?
Tâm đồng tình tràn lan, không khỏi rõ ràng trắng đen, chiết phiến mạ vàng trong tay liên tục đóng mở, chớp mắt đã có hai đại hán kêu gào đau đớn.
Đường Tiểu Đồng ngồi trên lầu xem náo nhiệt ha ha cười nói:
- Có vị tiểu thư này gia nhập, vậy thì càng thêm náo nhiệt rồi, ha ha…
Lôi Mị và Đường Điềm một bên đều nhíu mày:
- Vì sao huynh biết hắn là nữ?
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Có nam nhân lớn lên đẹp như vậy, da thịt trắng bóng như vậy sao? Nhìn bộ ngực của nàng, nam nhân có ngực này…
- Trương đại nhân, hành hung giữa ban ngày ban mặt, ẩu đả mệnh quan triều đình, phải bị tội gì?
Trương đạit một hơi khí lạnh, đáp:
- Theo luật phải chém.
Tuy rằng trên người đám gia nô đều mang theo ít vũ khí như chủy thủ gậy gộc, thế nhưng khi đánh nhau người đông thế mạnh, chiếm thượng phong hoàn toàn, không lấy vũ khí ra, lúc này lại trở thành chứng cữ phạm tội nguy hiểm.
Nguyên bản hắn ra lệnh cho thủ hạ trói gã công tử mặc hoa phục, mục đính là muốn chèn éo một ít tiền mà thôi, mà Đường Tiểu Đông cho bọn hắn tội danh ẩu đả mệnh quan triều đình, hoàn toàn là ép vào đường chết, tâm độc ác khiến người ta kinh hãi.
- Oan uổng a đại nhân…
Gã công tử mặc hoa phục sợ tới mức mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
Không để ý thấy biểu tình không đồng ý của giả công tử, Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Nhìn vào mặt mũi của Trương đại nhân, ta cũng không muốn làm quá tuyệt, bồi thường chút bạc tổn thất coi như bỏ qua.
Mọi người đều thở dài một hơi, chỉ là lời nói phía sau của Đường Tiểu Đông càng khiến mọi người kinh hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
- Những cái bàn ghế này tuy rằng tương đối mới, nhưng giá trị không đáng bao nhiêu tiền, cộng thêm tiền thuốc men, cộng lại đền năm nghìn lượng là được, về phần phí tổn thất tinh thần, phí khách nhân sợ hãi, phí biểu diễn các loại có thể miễn…
Hắn còn chưa nói hết, gã công tử mặc hoa phục dĩ nhiên phát sinh một tiếng rên rỉ thống khổ, lần thứ hai ngã nhào.
Năm nghìn lượng bạc trắng, không sai biệt lắm có thể mua trọn cả tòa Túy Tiên Lâu này rồi, điều này căn bản không khác biệt nhiều so với cướp đoạt.
Thiếu nữ mặc giả nam trang nhịn không được, phát ra một tiếng cười nhẹ, những từ ngữ mới mẻ và phương thức bồi thường thú vị này, thực ra là lần đầu tiên nàng nghe nói.
Đám người Tần Thiên Bảo, Sấu Hầu che miệng cười trộm, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Không để ý vẻ mặt biểu tình bất mãn của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ta nghĩ, trên người vị công tử này nhất định không mang theo nhiều bạc như vậy, như vậy đi, viết giấy ghi nợ là được rồi, chờ khi công tử đây có tiền bạc chậm rãi trả, không vội.
Trương đại nhân nhìn ra được đây là bố cục của Đường Tiểu Đông, đám ngu xuẩn này đưa đầu lên cho người ta gõ, trách được ai?
Sắc mặt hắn trầm xuống:
- Diệp công tử, ngươi muốn đền tiền hay là muốn vào nhà lao?
- Ta… Ta đền tiền…
Diệp công tử đã sợ tới mức ba hồn bảy vía rời khỏi cơ thể.
Vào nhà lao ngồi? Toàn thân hắn da mềm thịt non, không bị đám phạm vi hung hãn quanh năm bị nhốt trong đó chơi chết mới là lạ.