Phong Lưu
Chương 64 : Tam đại thương minh
Ngày đăng: 03:08 20/04/20
Diệp công tử mang theo một đám gia nô như chó nhà có tang chạy ra khỏi Túy Tiên Lâu, Trương đại nhân chắp tay xin cáo lui.
Đường Tiểu Đông để vào tay hắn một tờ giấy ghi nợ có Diệp công tử tự mình ký tên:
- Trương đại nhân khổ cực rồi, ha ha, tạm biệt, không tiễn.
Nhãn thần Trương đại nhân sáng lên, tờ giấy ghi nợ này là một nghìn lượng bạc, vị Đường đại nhân này xuất thủ rất rộng tay.
- Đa tạ đại nhân, sau này đại nhân có gì phân phó, hạ quan nhất định nhanh chóng chạy tới.
Tiễn Trương đại nhân, Đường Tiểu Đông xoay người nhìn giả công tử, ôm quyền mỉm cười nói:
- Đa tạ tiểu thư.
- Ngươi…
Hai gò má của giả công tử đỏ hồng như ánh mặt trời mới lên, e thẹn động lòng người, nàng oán hận giậm một chân:
- Ngươi… Ngươi… Chơi không vui!
Không đợi mọi người phản ứng lại, nàng đã nhanh như chớp chạy ra khỏi Túy Tiên Lâu.
Đám người Tần Thiên Bảo tụ tập tới, đựng thẳng ngón tay cái:
- Lão đại lợi hại!
- Lợi hại cái rắm!
Không đạt được hiệu quả như mong muốn, Đường Tiểu Đông hoàn toàn tất vọng, vị Diệp công tử này cũng quá vô dụng đi, mặc dù trong người có chút tiền, nhưng lại không hề có chỗ dựa vững chắc.
- Các ngươi, đều đi nghỉ đi.
Tần Thiên Bảo trơn trượt như cá chạch, một điểm ngoại thương cũng không có, huynh đệ của hắn đều trâu sắt, hổ thép, thân thể to lớn, da thịt thô dày, một điểm ngoại thương không thành vấn đề. Chỉ có thương thế của Sấu Hầu tương đối nặng, hai xương sườn bị gãy, cần phải tĩnh dưỡng một hai tháng.
Lúc này Đường Tiểu Đông mới nghiêm túc nói:
- Vừa rồi là khảo nghiệm đối với các ngươi, nếu như các ngươi nghĩ ta làm quá mức, muốn đi hay ở tùy các ngươi, ta quyết không mạnh mẽ lưu lại.
- Lão đại, chúng ta theo ngài hỗn!
- Tốt, sau này mọi người đều là huynh đệ rồi!
Đường Tiểu Đông rất thỏa mãn:
- Các ngươi về trước nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tìm các ngươi nói chuyện, Sấu Hầu, nhiệm vụ của ngươi chính là nằm yên trên giường cho ta, ta không hy vọng các huynh đệ của ta bị thương tàn phế, mất mạng sẽ không được hưởng vinh hoa phú quý.
- Lão đại, chúng ta đều nghe lời ngài!
- Người có khả năng phải nắm quyền, Bảo Định Tần gia các ngươi không phải vẫn muốn phát triển lớn mạnh, trọng trấn danh tiếng hay sao? Ngươi không làm đứng đầu một nhà, bảo Tần gia trọng trấn như thế nào?
Tần Thiên Bảo rụt đầu lại, bộ dáng xấu hổ giống như tân nương tử vừa mới qua khỏi cửa:
- Đại ca, huynh thực sự… Xem… Xem trọng ta…
Sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Làm người, quan trọng phải có tự tin! Ngươi đối với chính mình không có tự tin, làm sao làm tốt mọi việc?
Tần Thiên Bảo hít sâu một hơi,
- Đại ca, Thiên Bảo đã hiểu!
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Như vậy là được rồi, hỗn cho tốt, để các trưởng bối trong nhà ngươi đều biết Tần Thiên Bảo ngươi tài giỏi nhất!
Đường Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, vẫn là biểu tình không chịu tin.
Tần Thiên Bảo mỉm cười, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh về phía trước.
- Thiên Bảo, ba huynh đệ kia của ngươi, trước đây làm cái gì?
Tần Thiên Bảo hơi nghiêng đầu, ha ha cười không ngừng:
- Ba người bọn họ a, nguyên là côn đồ phía bắc thành, ta xem bọn hắn thực sự có tài, vì vậy để bọn họ theo…
Đường Tiểu Đông nheo con mắt:
- Như vậy bọn họ nhất định còn có một ít bằng hữu chung chí hướng rồi?
Hắn cùng với Vương Ngạo Phong đã trở thành đối thủ một mất một còn, mà Vương Nguyên Bảo được xưng là thủ phú Đại Đường, thương minh Kim Nguyên có trên trăm nhà thương gia kết minh, tiền tài quyền thế hùng hậu tới dọa người, chặn đánh suy sụp người to lớn này, phải hạ thủ từ các phương diện.
Mà sau này tập đoàn Đường thị phát triển lên, chi nhánh công ty con các loại cần rất nhiều nhân thủ, còn cần phải ứng phó biến động chính trị tám năm sau, hắn cần phải tổ kiến mọt nhóm lực lượng riêng của chính mình.
- Thành bắc có bảy tám môn phái bang hội nhỏ, ba người trong đó có một người là lão đại một bang phái nhỏ.
Tần Thiên Bảo cười cười đáp, trong lòng khẽ động:
- Ý tứ của đại ca là…
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Có tiền đồ!