Phong Lưu Pháp Sư
Chương 107 : Phượng Hoàng gia chủ (nhị)
Ngày đăng: 21:17 19/04/20
Dịch giả: truongxuandaochu
Biên dịch, biên tập: Aficio
Mĩ phụ nghe được lời này ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, khóe miệng khẽ động như cười như không. Bà nói: "A. Vậy há chẳng phải là hoàng thân quốc thích rồi sao, Phượng nhi nhà ta nào dám với cao."
"Mẫu thân…" Ngu Phượng vội nói, nháy mắt với Long Nhất.
"Con…"
"Nàng im lặng đi. Ta và mẫu thân của nàng nói chuyện nàng chớ có xen vào." Long Nhất đột nhiên quát lớn ngắt lời mĩ phụ.
Ngu Phượng bị tiếng quát của Long Nhất làm cho sợ giật nẩy người, nhưng khi nhìn hắn thấy hắn nháy mắt lại mới thấy yên tâm, thở phào một hơi.
Phượng Hoàng gia chủ thấy Ngu Phượng ngoan ngoãn đứng một bên không nói gì tiếp, lửa giận trong lòng bùng phát. Xú tiểu tử này không công mà cướp mất đứa con mình mang nặng đẻ đau. Giờ đây thấy nữ nhi nghe lời hắn từng chút một, trong lòng bà có phần chua xót, nuôi nữ nhi hai mươi năm rồi để cho người khác tới đoạt mất đem đi.
"Long Nhất, ngươi hẳn đã biết quy củ của Phượng Hoàng gia tộc chúng ta. Muốn cưới Phượng nhi nhà ta thì buộc phải cùng nữ nhân khác nhất đao lưỡng đoạn, hơn nữa còn phải gia nhập Phượng Hoàng gia tộc, không thì khỏi cần nói nhiều." Phượng Hoàng gia chủ nộ khí bừng bừng ương ngạnh khẳng định. Bà sớm đã điều tra rõ bên mình Long Nhất còn có mấy nữ nhân nữa, thêm vào đó Phượng Hoàng gia tộc tuyệt đối không cho phép người ngoài làm chủ, vậy nên bà không thể gả Ngu Phượng cho hắn được.
"Phu nhân, vậy ta nói thật luôn. Ngu Phượng đã là nữ nhân của ta rồi. Hiện tại là như vậy, tương lai vẫn thế, bất kể ai định làm gì cũng đều phải trả giá đắt." Long Nhất không chút khoan nhượng nhìn thẳng vào mắt mĩ phụ, nhẹ nhàng hóa giải hết áp lực phát ra từ người bà.
"Phượng nhi, con đi cùng nam nhân này hay theo mẫu thân, nếu đi với hắn thì đừng nhận ta làm mẫu thân nữa." Phượng Hoàng gia chủ đứng bật dậy, nói lớn với Ngu Phượng.
"Mẫu thân… Long Nhất…" Ngu Phượng hết nhìn Long Nhất lại đến mẫu thân của nàng, tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng Long Nhất chợt mềm lại. Vừa rồi hắn quá trùng động, như vậy sẽ khiến hắn và Ngu Phượng càng thêm khó khăn. Hơn nữa Phượng Hoàng gia chủ là mẫu thân của Ngu Phượng, sao có thể coi như đối phó với địch nhân thông thường được.
Long Nhất khẽ thở dài một hơi, nói với Phượng Hoàng gia chủ: "Phu nhân thứ lỗi, vừa rồi ta đã quá trùng động, phải làm thế nào người mới có thể gả Ngu Phượng cho ta?"
"Mới đây ta đã nói rồi, một là đoạn tuyệt với nữ nhân khác, hai là gia nhập Phượng Hoàng gia tộc." Phượng Hoàng gia chủ thấy thái độ Long Nhất mềm lại, ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn. Thanh niên này thực không đơn giản, bà không hề muốn Phượng Hoàng gia tộc phải có thêm một cường địch, huống chi đằng sau hắn cũng không biết chừng còn có một đại gia tộc.
Long Nhất nhìn qua Phượng Hoàng gia chủ rồi quay người đuổi theo Ngu Phượng. Giờ đây hẳn nàng đang thương tâm lắm.
Ai. Rốt cuộc là Phượng Hoàng gia tộc với Băng Tuyết Thần Điện có cừu hận gì mà không thể cởi bỏ được? Còn khiến cho Phượng Hoàng gia chủ căm hận tới mức ấy, bất chấp thủ đoạn để hủy hoại Băng Tuyết nữ vương chưa từng gặp mặt. Sự tình càng lúc càng loạn, mối cừu hận này với Băng Cung phải ngàn năm rồi chứ không ít, lúc ấy ngay cả Cuồng Long đế quốc còn chưa xuất hiện.
Bên bờ hồ đã bị đóng băng ngoài Khai Phong thành, Ngu Phượng đang ở đó khóc nức nở, bờ vai cứ liên tục run lên khiến người ta nhìn mà thấy thương.
Một bàn tay to lớn ôn nhu đặt lên bờ vai Ngu Phượng. Cảm nhận được vị quen thuộc, lệ thủy càng lăn nhanh hơn khỏi mắt nàng, nàng nhào vào lòng Long Nhất òa khóc.
Long Nhất ôm lấy thân thể mềm mại ấy, khe khẽ vỗ lên tấm lưng, để cho nàng tự do phát tiết hết tâm tình.
Hồi lâu, cơn khóc của Ngu Phượng chuyển thành nén nhịn nghẹn ngào, mắt mũi ép sát vào người Long Nhất.
"Long Nhất. Chàng có coi khinh mẫu thân thiếp không?" Ngu Phượng nói với Long Nhất.
"Không hề. Ngược lại, ta rất bội phục bà ấy." Long Nhất đáp lời, tay vuốt ve mái tóc Ngu Phượng.
"Chàng lừa thiếp. Mẹ thiếp đưa ra điều kiện vô sỉ cho hôn ước của thiếp, chàng nhất định có ý xem thường, chán ghét. Thực ra mẫu thân của thiếp không phải người như vậy…" Ngu Phượng nức nở.
"Đúng mà, ta biết chứ. Ta thực lòng bội phục bà. Nàng cũng biết mẫu thân của nàng trước đây không phải người như vậy, nhưng lần này sao lại đề xuất điều kiện đó? Bà phải vì gia tộc, bởi đó là mối cừu hận gia tộc truyền lại. Đã là vấn đề thuộc gia tộc, bà buộc phải tiếp thụ vô điều kiện, vì trả mối cừu hận cho gia tộc bà nguyện ý chịu đựng sự ray rứt của lương tâm để báo cừu. Nàng nghĩ xem mẫu thân của nàng phải chịu nỗi thống khổ lớn biết chừng nào." Long Nhất chậm rãi nói.
"Vậy chẳng phải mẫu thân rất đáng thương sao?" Ngu Phượng được lời Long Nhất dẫn đến một phương hướng khác, tự nhiên có cảm giác khác hẳn. Thực ra việc gì mà chẳng có hai mặt, chúng ta thường chỉ thấy được mặt xấu xa hay tốt đẹp của nó mà thôi, mặt đối lập còn lại vẫn hay bị bỏ qua.
"Phải rồi, vì thế đừng hận mẫu thân của nàng nữa nhé?" Long Nhất cười nói, hai tay đặt lên khuôn mặt xinh tươi ấy, ôn nhu gạt từng giọt lệ.
"Mmm." Ngu Phượng mỉm cười, đôi mắt như thể sao trời nhìn Long Nhất, chợt nói lời tình si: "Long Nhất, có chàng bên cạnh thật là hay. Thiếp thấy ngập tràn hạnh phúc, chúng ta vĩnh viễn đừng rời xa nhau nhé."
"Nha đầu ngốc." Long Nhất vuốt ve mái tóc vàng kim của Ngu Phượng cười nói, ánh sáng lưu lại nơi góc mắt chợt nhận thấy có một thân ảnh vừa phóng ra xa.