Phong Lưu Pháp Sư
Chương 108 : Trí mệnh dam giới *
Ngày đăng: 21:17 19/04/20
Ngồi bên cạnh giường, Phượng Hoàng gia chủ nghiêm túc suy nghĩ lại những việc vừa qua. Sau khi Long Nhất đuổi theo Ngu Phượng, bà không kìm được liền lẻn theo sau hắn nên những điều hắn nói với Ngu Phượng, nhất nhất đều nghe thấy. Lúc đầu bà đã nghĩ rằng tên tiểu tử này sẽ nhân cơ hội đó để ly gián mẫu tử bà, xúi giục Ngu Phượng rời khỏi Phượng Hoàng gia tộc nhưng thực sự không ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy. Thậm chí, hắn còn đứng trên quan điểm của chính bà mà thỉnh cầu nàng không hận nương thân, điều này khiến cho bà vừa cảm kích vừa như tìm thấy được một người tri âm.
Là một nữ nhân, vậy mà bà không chỉ phải chống đỡ vận mệnh của cả một gia tộc, mà còn phải tiếp nhận vô điều kiện những cừu hận do tổ tiên truyền lại. Cuộc sống của bà thực sự rất mệt mỏi song lại chẳng ai có thể thấu hiểu bà. Người ta chỉ nhìn thấy sự phong quang của Phượng Hoàng gia tộc, nhưng có người nào biết được đằng sau ánh hào quang ấy là biết bao tâm huyết của người nữ gia chủ.
"Cộc, cộc, cộc" Tiếng gõ cửa kéo Phượng Hoàng gia chủ ra khỏi dòng suy tư.
"Mẫu thân, là con đây." Ở bên ngoài truyền lại tiếng của Ngu Phượng. Giọng nàng hơi khàn khàn, có lẽ do khóc quá nhiều.
"Phượng nhi à, con vào đi." Phượng Hoàng gia chủ khẽ hít một hơi thật sâu để trấn định lại những tâm tư sâu thẳm trong lòng.
Ngu Phượng đẩy cửa tiến vào, lúc này cặp mắt đã trở nên đỏ hoe. Nàng tiến lại ngồi cạnh mẫu thân mình, nắm lấy tay bà ta rồi tựa đầu vào vai bà.
"Mẫu thân… con xin lỗi, vừa rồi con không nên nói những lời như thế đối với người." Ngu Phượng hối lỗi nói. Thực ra cho đến khi Long Nhất giải thích cho Ngu Phượng mọi chuyện, thì nàng mới thấu hiểu nỗi thống khổ của mẫu thân mình suốt bao nhiêu năm qua.
Phượng Hoàng gia chủ người chợt cứng lại, bà đưa tay khẽ xoa đầu Ngu Phượng. Trước giờ bà và nhi nữ chưa bao giờ thân mật với nhau đến thế nên lúc này tâm lý tất nhiên là có phần kích động.
"Phượng nhi, mẫu thân có lỗi với con, chưa bao giờ quan tâm chu đáo cho con, lại còn đặt ra những yêu cầu rất hà khắc nữa. Con không hận mẫu thân sao?" Phượng Hoàng gia chủ khẽ thở dài.
Ngu Phượng lắc lắc đầu, nói: "Không đâu. Tuy trước đây con cũng có phần oán hận mẫu thân. Nhưng khi nghe Long Nhất nói, con mới hiểu mẫu thân đã phải chịu nhiều đau khổ. Con biết là mình đã sai rồi."
"Hắn ta thực sự nói như thế sao?" Đôi mắt của Phượng Hoàng gia chủ thoáng qua chút ý vui thích. Tuy tên tiểu tử này bộ mặt chẳng có tí chính khí nào, nhưng hắn thực sự là một người chí tình, chí nghĩa. Đem Ngu Phượng giao cho hắn ta, tính ra cũng không đến nổi ủy khuất. Chỉ là chuyện này liên quan tới gia quy. Ai da, cứ để sau này hẵng tính vậy.
"Đương nhiên là thật rồi, mẫu thân à. Long Nhất quả thực rất tốt, con thật không thể tìm ra được người nào có thể tốt hơn chàng." Ngu Phượng ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn Phượng Hoàng gia chủ.
"Ài, con gái lớn rồi là không thể giữ lại. Chuyện của nha đầu ngươi, mẫu thân sẽ tìm cách giải quyết." Phượng Hoàng gia chủ thở dài nói.
"Đa tạ mẫu thân." Ngu Phượng sung sướng hôn lên khuôn mặt của Phượng Hoàng gia chủ, đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
"Nha đầu này, đã lớn rồi mà vẫn chẳng khác gì một đứa trẻ vậy." Phượng Hoàng gia chủ khẽ trách mắng, nhưng khóe miệng bà lại nở một nụ cười đã lâu rồi không thấy. Nào ngờ sau khi trải qua chuyện này, quan hệ giữa bà và nữ nhi ngày càng thêm thân mật. Tất cả đều nhờ những lời phân tình của Long Nhất.
Ngu Phương vui sướng ôm lấy mẫu thân của mình, cả hai mẹ con đã lâu lắm rồi không ôm nhau thân thiết thế này, kể từ hồi nàng được sinh ra cho đến nay. Chính xác là sau sinh nhật lần thứ mười của Ngu Phượng, mẫu thân chưa một lần ôm lấy nàng, quan hệ mẫu tử cứ ngày càng nhạt dần.
"Mẫu thân, Phượng Hoàng gia tộc chúng ta với Băng Tuyết Thần Điện thực sự có mối huyết hải thâm thù phải không? Tại sao người chưa một lần nào kể cho con nghe về chuyện này?" Ngu Phượng hỏi.
"Đúng vậy, nhưng dù sao cũng đã hàng ngàn năm nay rồi. Mẫu thân không nói với con là vì mẫu thân không muốn đặt lên vai con gánh nặng này, không muốn con phải sống trong một gia tộc đầy sự cừu hận." Phượng Hoàng gia chủ vừa xoa nhẹ lên mái tóc của Ngu Phượng vừa thở dài.
"Mẫu thân." Ngu Phượng cảm động khóc òa lên. Thực ra mẫu thân của nàng rất yêu thương nàng, vậy mà lâu nay nàng chưa từng phát hiện ra.
Vùng eo Ngu Phượng khẽ run lên, tay nàng vô ý túm chặt lấy vùng cơ lưng săn chắc của Long Nhất, thân thể như chìm vào hư không.
Tay kia của Long Nhất từ dưới rốn của nàng trượt xuống, cách một lớp tiết khố giữ ở vùng đất cấm mà ai cũng muốn đặt chân.
"Phu quân…" Ngu Phượng rên lên một tiếng dài, eo ưỡn cong lên, tiết khố mỏng mảnh đã ướt đẫm, không ngờ là đã bị Long Nhất đưa đến đợt cao trào đầu tiên của lạc thú nhân sinh.
Ôm chặt lấy Long Nhất hồi lâu, Ngu Phượng khẽ than một tiếng như từ trên mây bềnh bồng trôi xuống, cảm giác nàng vừa trải qua thực sự là vô cùng mĩ diệu.
"Cảm giác thế nào?" Long Nhất khẽ cười đặt tay lên tấm lưng Ngu Phượng hỏi.
Ngu Phượng sắc mặt lập tức đỏ hồng, tình ý trào dâng, nhìn vào Long Nhất khẽ nói: "Không nói cho chàng biết."
"Không nói cho ta? Hay là để ta nói cho nàng biết nhé." Long Nhất nở một nụ cười xấu xa rồi ép người xuống.
"Đợi đã." Ngu Phượng chợt dừng lại.
Long Nhất đình trụ lại hành động của mình nhìn Ngu Phượng, nàng chớ có lâu quá đấy nhé.
Ngu Phượng đứng dậy, trông tựa như một vị nữ vương ở trên cao nhìn xuống Long Nhất bên dưới. Nhẹ nhàng đẩy hắn xuống giường, mục quang nàng nhìn tiểu huynh đệ đã lộ ra một nửa cái đầu của Long Nhất. Nhớ lại hồi trước ở vùng băng nguyên, vật mà mình lỡ tay nắm phải chính là cái này đây.
"Phu quân, hãy để ta phục thị cho chàng." Ngu Phượng ngồi giữa hai chân Long Nhất, nhẹ nhàng kéo lớp cản trở cuối cùng đi.
Nhìn vào vật đáng sợ trước mắt, Ngu Phượng thoáng giật mình, bất giác ngẩng đầu lên thì thấy ngay Long Nhất đang nhìn nàng bằng cặp mắt nóng bỏng.
Lập tức mím chặt môi lại, Ngu Phượng nâng ngọc thủ lên nắm lấy vật kinh nhân của Long Nhất, đầu dần dần cúi xuống… Long Nhất hít mạnh một hơi, cảm giác ẩm ướt ấm áp ở hạ thân khiến hắn thấy mình dường như đang bay bổng.
Ngay đúng lúc này, của phòng đột nhiên bị người khác đẩy ra. Long Nhất ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm vào nhau, trong sát na này vạn vật như đều dừng chuyển động, chỉ có Ngu Phượng là đang mải miết nỗ lực.
Phượng Hoàng gia chủ ngây ngốc nhìn tư thế cổ quái của nữ nhi bà cùng Long Nhất. Bà vừa đi đến gần phòng Long Nhất thì chợt nghe thấy âm thanh kỳ quái, nhưng lại không nghe thấy rõ ràng. Không muốn nghĩ ngợi nhiều bà liền đẩy cửa tiến vào, nào ngờ là lại được chứng kiến cảnh tượng như trong các bức tranh dâm mĩ thế này, đầu óc bà lúc này chỉ là một mảng trống rỗng.
Long Nhất cũng ngây ngốc nhìn Phượng Hoàng gia chủ, hồi lâu mới bình tĩnh chút chút, nhận ra mẫu thân của Ngu Phượng đồng thời cũng là nhạc mẫu tương lai của hắn. Nghĩ tới đây, tâm lý Long Nhất chịu sự kích động lớn, hạ thân tê đi, bất ngờ phún xạ.
Ngu Phượng ngẩng đầu lên, khoé miệng chảy ra một dịch thể màu trắng. Khi nàng thấy Long Nhất đang ngây ngốc nhìn về phía sau lưng mình, theo bản năng nàng quay đầu lại…
* Trí mệnh: trí mạng; dam giới: xấu hổ, ngượng ngùng
PHONG LƯU PHÁP SƯ