Phong Lưu Pháp Sư

Chương 153 : Gặp lại Phổ Tu Tư

Ngày đăng: 21:17 19/04/20


 



Dịch thuật: Aficio Long Linh Nhi thấy ngạc nhiên bởi phản ứng kỳ quái của Tây Môn Vô Hận, vội rời khỏi giường đi tới bên cạnh nàng nhìn xuống, phát hiện Long Nhất đang đợi nàng ở dưới bèn hỏi: "Sao vậy Vô Hận?"



"Không sao, ta muốn xem coi nhị ca có còn ở đó hay không thôi. Con người hắn vốn rất thiếu tính kiên nhẫn." Tây Môn Vô Hận mỉm cười đáp.



Long Linh Nhi thấy Long Nhất đang trêu chọc cất tiếng gọi mấy nữ sinh, còn có nữ sinh mật lớn cũng cười đùa lại nữa, khiến cho nàng không thấy thoải mái trong lòng.



"Vô Hận, ngươi mau tắm qua đi, thời gian ước định với Phổ Tu Tư lão sư sắp đến rồi." Long Linh Nhi vội đẩy Tây Môn Vô Hận vào trong phòng tắm, trong lòng mắng thầm tên xú tiểu tử Long Nhất mồm mép thia lia.



Đợi Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận đi xuống lầu, đám nữ sinh vây quanh Long Nhất đã đông thêm cả chục nàng, oanh oanh yến yên không thôi, thu ba mị nhãn loạn phi. Thấy thần sắc như mất hồn say rượu của Long Nhất, trong lòng Long Linh Nhi bừng bừng lửa giận. Nàng hừ lên một tiếng kéo Tây Môn Vô Hận bước mau tới.



Long Nhất thấy bộ dạng ăn phải giấm chua của Long Linh Nhi, mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay rời khỏi đám đông vây quanh rồi chạy tới.



"Linh Nhi bảo bối, sao nàng không gọi để ta chạy tới ngay? Để mặc phu quân rồi đến bất ngờ như sét đánh ấy." Long Nhất cười hắc hắc cầm tay Long Linh Nhi.



Long Linh Nhi đẩy tay Long Nhất ra, hừ lạnh: "Chàng là đồ vô tình bạc nghĩa đại sắc lang."



"Sao có khả năng đó được? Ta khi phụ cả thiên hạ nhưng tuyệt đối không thể nào khi phụ Linh Nhi bảo bối của ta được." Long Nhất mỉm cười nói rồi làm ra vẻ mệt mỏi nắm lấy tay Long Linh Nhi lần nữa.



"Ai mà biết điều chàng nói là thật hay giả." Long Linh Nhi cúi đầu khẽ nói, tiểu thủ khẽ lúc lắc tránh tay Long Nhất.



"Xú nhị ca, huynh nói những lời buồn ói đó ít đi. Nghe mà muội muốn nổi da gà rồi." Tây Môn Vô Hận gần đó làm ra vẻ như mình đang rét run.



Long Nhất cười hắc hắc. Thật là hết cách mà, ai bảo nữ hài tử đều thích nghe câu đó chứ, mặc dầu biết nó là giả vậy mà vẫn tiếp nhận như thường.



"Tiểu muội, đến đây lâu rồi mà huynh còn chưa biết muội ở ban nào?" Long Nhất hỏi.


Bờ môi tách ra, Long Linh Nhi nhãn thần say đắm nhìn Long Nhất, nói thầm bên tai: "Không cho chàng được quên thiếp, không cho tìm hoa thơm cỏ lạ."



Không đợi Long Nhất trả lời Long Linh Nhi đã dẫm chân cùng Phổ Tu Tư và Lâm Na phi thân đi mất. Trong nháy mắt họ đã không thấy đâu, chỉ lưu lại mùi hương thơm quanh mũi, hồi lâu vẫn chưa tan.



"Ây, xú nhị ca. Linh Nhi đã đi rồi huynh còn đứng ngây ra đó làm gì." Tây Môn Vô Hận thấy Long Nhất thất thần bèn túm lấy tay áo hắn nói.



Mmm, Long Nhất hồi thần nhìn Tây Môn Vô Hận mỉm cười. Nha đầu này đã gọi nhị ca rồi, chỉ có điều đằng trước còn chêm thêm một chữ xú nữa thôi. Tuy vậy cũng kể như có tiến bộ đi.



"Muội thấy Linh Nhi thực sự thích huynh rồi đó, huynh không được làm thương tổn nàng ta nhé." Tây Môn Vô Hận nói.



"Tiểu muội, muội sao lại phải sợ huynh làm thương tổn Linh Nhi, nàng ta thích huynh huynh còn mừng chẳng kịp nữa là." Long Nhất cười đáp.



Tây Môn Vô Hận muốn nói gì nhưng lại thôi, thở ra một hơi không nói thêm nữa. Nàng tuy thấy Long Linh Nhi đúng là đã thực sự chìm vào bể ái nhưng chỉ sợ cô nàng này vẫn cố tình ương ngạnh không chịu nhận ra chân tâm của chính mình.



"Tiểu muội, đi ăn sáng thôi nào." Long Nhất nói với Tây Môn Vô Hận.



Tây Môn Vô Hận gật đầu, cùng Long Nhất tới nhà ăn đằng sau học viện.



Thấy Tây Môn Vô Hận ăn uống thật tao nhã, Long Nhất không khỏi mỉm cười vui vẻ. Có một muội muội thế này hay thật, nhìn ngắm cả ngày quả là thích mắt.



"Xú nhị ca, không ăn gì đi còn nhìn muội làm gì?" Tây Môn Vô Hận trừng mắt nhìn Long Nhất hờn dỗi.



Long Nhất cười hắc hắc: "Ai bảo tiểu muội của huynh xinh đẹp đến thế, đến ăn uống cũng thật dễ thương, nhị ca hân thưởng muội không được sao?"



Gương mặt xinh tươi của Tây Môn Vô Hận thoáng đỏ hồng, khóe miệng lộ ra một nụ cười, lời khen ngợi của Long Nhất khiến nàng thấy dễ chịu. Khi nàng đang muốn đáp lại lời Long Nhất thì đột nhiên thấy từ cửa nhà ăn một nữ nhân mặc lam sắc thủy hệ ma pháp bào lửa giận bừng bừng bước tới, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta đang nhìn vào Long Nhất ngồi đối diện nàng.