Phong Lưu Pháp Sư

Chương 281 : Gặp lại như không thấy

Ngày đăng: 21:19 19/04/20


 



Nam Cung Hương Vân vốn dĩ muốn cùng Long Nhất ngay tức khắc đi gặp tam nữ kia, trong lòng khấp khởi băn khoăn không biết các nàng có xinh đẹp như mình không.



Nhưng Long Nhất mải suy nghĩ thái quá khiến thời gian qua rất nhanh muộn hết cả hai đàng, cũng không phải là hắn không muốn gặp tam nữ mà chỉ là hắn muốn đi tới binh doanh trước. Xem qua tình hình, chiến thuật lần trước cho đến giờ có tiến triển thế nào rồi mới yên tâm được, vì khi trước hắn mới chỉ dạy mới có một nửa, cần phải nói nốt nửa phần sau nữa.



Việc binh doanh bấy giờ giống như là nhi tử của hắn vậy, hắn bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó, chăm chú từng ly từng tí một, hy vọng sẽ có một ngày nào đấy trong tương lai là một đội ngũ binh doanh mà khi ai nghe đến tai "Vô Song Doanh" lập tức thập phần kinh sợ.



Lúc Long Nhất tới nơi cũng chính là lúc việc huấn luyện đang cao trào. Hắn lập tức triệu tập những quản đốc cơ sở của Vô Song doanh lại phân phó việc huấn luyện binh lính, sau đó thì tiếp tục giảng giải về chíên thuật dụng binh.



Bắc Đường Vũ sau khi hay tin hắn đến mặt mày hớn hở, say sưa nghe Long Nhất nói. Người như mất hồn,trong đôi mắt to tròn xinh đẹp hình như đã bị phủ lên một lớp sương mù của tình yêu.



Long Nhất đang tập trung giảng giải đột nhiên phát hiện Bắc Đường Vũ đang si mê nhìn hắn, tức thì ho khan hai tiếng, bất ngờ thấy nàng ta chẳng có một chút phản ứng nào cả, hắn chỉ còn cách dùng tinh thần lực hình thành một bàn tay vô hình vỗ vào đầu nàng một cái.



Nàng đang thất thần đắm chìm trong giấc mơ đẹp thì bị Long Nhất vỗ cho một cái vào đầu thật đau, tỉnh lại bất ngờ thét lên một tiếng. Lúc nàng hồi thần thì nhận thấy các quan quân đều chăm chú ngó nhìn, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống cái hố nào mà trốn. Nhưng hiển nhiên là không có cái hố nào ở đấy cả, mà có có thì cũng chẳng dám chui xuống nên nàng đành chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt cảnh cáo của Long Nhất rồi dùng quân lễ xin lỗi mọi người.



Nói xong, Bắc Đường Vũ vẫn có chút bực tức không cam chịu khi nhìn đôi mắt nghiêm nghị của Long Nhất, không biết khi nãy hắn có giở trò gì hay không vì nàng biết Long Nhất ở binh doanh và ở bên ngoài là hai người khác nhau hoàn toàn.



Thiết nghĩ ra khỏi binh doanh cười đùa vui vẻ mắng hắn cũng không sao cả,vì tại binh doanh hắn không hề thể hiện chút tình cảm nào.



Nói đến quân luật, hình phạt của Vô Song doanh rất nặng, vô luận là ai vi phạm quân kỷ cũng đều phải bị phạt, hơn nữa không có giảm nhẹ. Ngay cả Hùng Bá trước kia trong lúc huấn luyện không nhịn được uống trộm chén rượu bị Long Nhất phát hiện cũng phải chịu mười roi, sau này hắn không dám vi phạm quân luật của Vô Song doanh nữa. Ngay cả Hùng Bá cũng phải tránh, bọn họ là những tiểu binh thì không cần phải nói thêm.



"Tướng quân, xin dừng bước." Hùng Bá thân mang quân phục đuổi theo Long Nhất, vóc người to như gấu của của hắn mang theo một hơi thở hùng mạnh thể hiện rõ khí chất của một vị tướng.



"Hùng phó tướng, có chuyện gì quan trọng không:" Long Nhất cười hỏi,
"Ta đi xem sao, mọi người ở nguyên chỗ này nhé" Long Nhất vừa nói xong liền đuổi theo, hắn thực sợ Lệ Thanh làm chuyện dại dột.



Mấy nữ nhân nhìn nhau, không hẹn mà hướng về Ti Bích, lúc này Ti Bích ánh mắt lóe lóe, khẽ thở dài rồi xoay người đi vào bên trong phòng, Lãnh U U mấy người cũng liền theo vào.



Lệ Thanh nổi giận nhắm bên ngoài phóng đi như tên bắn, Long Nhất ở trên không trung từ từ theo sát hắn, trong lòng tình toán trước những gì có thể xảy ra/



Hắn tin rằng Lệ Thanh chỉ không chuẩn bị tinh thần trước cho nên khi đột nhiên biết được chuyện này, nhất thời khó có thể chấp nhận được, chỉ cần hắn có thời gian, hắn nhất định sẽ nghĩ thông suốt.



Lúc mà Long Nhất nói chuyện với Lệ Thanh thì hắn biết được Lệ Thanh yêu say đắm lắm, khi ấy hắn tuyên thề chỉ cần Ti Bích hạnh phúc thì hắn cũng hạnh phúc khiến cho Long Nhất vô cùng cảm động



Lệ Thanh chạy đến một mảnh rừng nhỏ, nổi giận kêu lớn như con dã thú bị thương, bỗng nhiên trong tay hắn xuất hiện một trường kiếm gần như trong suốt, thân kiếm run rẩy. Long Nhất trong lòng căng thẳng, tay âm thầm ngưng khí, hắn sợ Lệ Thanh sẽ gây ra chuyện xấu



Một khoảng không yên lặng. Lệ Thanh bắt đầu vũ động kiếm chiêu một cách cuồng loạn, một cỗ khí hàn vụ trắng từ thân kiếm toát ra, thân cây đại thụ to lớn bị hàn băng đấu khí của hắn tức thì nát bét, trong phạm vi quanh hắn trăm thước dần bị phủ trong băng vụ, trên mặt đất tất cả là những hố băng được tạo ra từ sự đau đớn tột cùng của hắn.



Cũng không biết trải qua bao lâu thì trời đã tối sầm, Lệ Thanh hú dài một tiếng, quăng thanh kiếm đi, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh, hơn mười cây đại thụ phía trước biến thành tầng tầng lớp lớp băng phân.



Thấy Lệ Thanh quỳ sụp xuống, Long Nhất có chút ngạc nhiên. Tiểu tử này dĩ nhiên là bi thương đột phát, xem ra nội phủ có chút thương tổn



Long Nhất nhẹ nhàng hạ xuống bên Lệ Thanh, ngồi xuống đỡ hắn dậy, truyền chân khí để ngăn chặn thương thế nội phủ hắn



"Thiếu gia, hãy để cho ta yên tĩnh một chút" Lệ Thanh vừa phát tiết xong, trong lòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lãnh đạm nói với Long Nhất