Phong Lưu Pháp Sư
Chương 282 : Hắc y nhân quen thuộc
Ngày đăng: 21:20 19/04/20
Long Nhất thấy Lệ Thanh bình tĩnh trở lại, cũng chẳng muốn gợi chuyện lại, chỉ vỗ vai an ủi, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Lệ Thanh cũng chẳng buồn di chuyển, chỉ thấy ánh trăng hắt lên người khiến trông hắn có vẻ bi thương lẫn tịch mịch.
Bỗng nhiên có một bóng đen vụt đến, hình như là một bóng người, đã đến khá gần chỗ hai người, thoắt ẩn thoắt hiện.
"Là ai?" Lệ Thanh ngẩng đầu, cặp mắt nhanh như chớp nhìn về hướng đó.
"Ha ha ha …" Người đó trả lời bằng tiếng cười thật quái dị, nghe cứ tưởng là tiếng của ma quỷ.
Long Nhất về lại nơi đám người Ti Bích đang ở, đẩy cửa đi vào thì thấy những nữ nhân của hắn đang ngồi ở ghế nhưng chẳng nói năng gì, trông ai cũng có nỗi ưu tư, Man Ngưu thì ngồi một mình đằng xa trong góc, lau lau chùi chùi Lục Ngọc Tài Quyết.
"Nào, có chuyện gì sao lại im lặng thế?" Long Nhất vừa cười vừa hỏi, trong lòng có chút không yên nhưng không muốn lộ cho ai biết, đặc biệt là Ti Bích.
"Phu quân, Lệ Thanh không sao chứ?" Nam Cung Hương Vân hỏi.
Long Nhất nhìn Ti Bích, phát hiện trong mắt nàng có sự sự hãi, nàng tựa hồ muốn mở miệng giải thích, nhưng môi lại mím chặt không muốn nói ra.
"Hắn bây giờ cần sự yên tĩnh, nên ta để hắn một mình" Long Nhất vừa ngồi vừa nói.
"Man Ngưu, ngươi đi đến rừng cây phía nam của thành, đứng xa xa trông chừng hắn, nhưng đừng quấy rầy hắn!" Long Nhất nói tiếp.
"Được, ta đi đây, lão đại!" Man Ngưu cầm Lục Ngọc Tài Quyết rồi đi ra cửa.
Long Nhất nhìn bốn cô gái một lượt rồi cười bảo: "Đã lâu vậy chắc các nàng đã biết nhau rồi chứ?"
Mấy nữ nhân gật đầu, ngay cả Nam Cung Hương Vân vốn là người hoạt bát vậy mà giờ đây cũng không nói tiếng nào. Chính nàng cũng cảm thấy, trong lúc này, không lên tiếng lại tốt hơn.
"Sao ai cũng im lặng thế? Không phải bình thường mọi người như cái chợ hay sao?" Long Nhất nhíu mày hỏi.
"Đi qua nhiều nơi rồi mới thấy Đằng Long thành này có điều thú vị." Phong Linh nhìn cảnh vật cười nói.
"Nếu thích thì có thể ở lại đây mà, giờ đã là vợ ta, chẳng lẽ không thể cùng phu quân sống chung sao?" Long Nhất cười hỏi.
Phong Linh cùng Lãnh U U liếc nhìn nhau, ánh mắt có chút buồn bã.
"Thế là sao? Sao lại muốn rời khỏi?" Long Nhất run run hỏi, mặc dù các nàng đã là vợ hắn, nhưng hắn cũng không thể nào trói chân trói tay mọi người ở bên được, bằng không sao mấy lời ấy lại khiến hắn để ý.
"Hai ngày nữa thì bọn thiếp phải trở về Hắc Ám hội, lần ngày trong giáo có chút chuyện, nên bọn thiếp …" Phong Linh nhìn Ti Bích, nhẹ giọng nói.
Ti Bích hai mắt hướng lên, rồi nâng chén trà uống một ngụm, ra vẻ không có bất cứ cảm giác nào, mặc dù nàng đã biết việc Phong Linh nói là chuyện gì, nhưng nàng cũng không muốn vì Hắc Ám hội đang suy yếu mà khuếch trương thế lực của Quang Minh hội, nên Ti Bích có thể nói gì cơ chứ.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ sẽ phải chung chồng với U Minh thánh nữ, hai bên tín ngưỡng bất đồng nhất định sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó không biết hai bên có thể vì một người đàn ông mà ngồi ăn chung một bữa cơm được không nữa.
Long Nhất đối với chuyện này cũng tự nhiên ý tứ, nhưng hắn chẳng muốn suy nghĩ nhiều, Quang Minh hội cùng Hắc Ám hội sớm muộn cũng phải đến bái kiến, lúc ấy tự nhiên sẽ có đối sách.
Lúc này đã nghe tiếng xôn xao vọng lên, nhất định đầu bếp đã bắt đầu nấu nướng, lại nghe có tiếng bước chân, thì ra là thái tử Long Ưng dẫn theo mấy thiếu niên danh gia vọng tộc rời khỏi lầu. Trong bọn còn có cả hắc y nhân nữa.
Long Nhất liếc nhìn qua đám người đó, đột nhiên chú ý vào hắc y nhân, chỉ cảm thấy thân thể cao lớn ấy cho hắn cảm giác hết sức quen thuộc.
Có thể ánh mắt của Long Nhất quá sắc bén, đến mức hắc y nhân cũng dừng lại, xoay người nhìn về phía hắn. Hắc y nhân toàn thân mặc đồ đen, đầu cũng có một bao vải màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo.
Trong mắt của hắc y nhân trong phút chốc thoáng một cái nhìn dị dạng nhưng rồi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, quay người đi xuống lầu.
Long Nhất nhíu mày suy nghĩ, có lẽ hắn biết hắc y nhân là ai, nhưng ở Đằng Long thành này ai mà chẳng biết hắn, chỉ có điều trong thời gian ngắn thì hắn không nhớ là ai mà thôi.
"Hắn hình như là …" Lãnh U U đột nhiên nói.