Phong Lưu Pháp Sư
Chương 83 : Ngọc Thạch Câu Phần
Ngày đăng: 21:16 19/04/20
Long Linh Nhi nàng thua rồi. Long Nhất trầm giọng cười nói. Dựa vào nhãn lực của hắn, hắn có thể thấy được rõ ràng trên chiếc cổ tuyết bạch của Long Linh Nhi bị một lớp hàn khí li ti bao phủ.
Long Linh Nhi run lên, nghĩ rằng bản thân lại rơi vào tay của tên dâm tặc này, không ngăn được tâm lý kinh hãi. Tại nơi mà không có một bóng người, hắn chẳng phải với mình…
Long Linh Nhi nghĩ tới đây mà phát lạnh run. Nếu như quả thực là như vậy, sợ rằng nàng chẳng còn lí do gì để mà sống tiếp nữa.
Ngươi muốn làm gì? Long Linh Nhi gắng sức áp chế tinh thần khủng hoảng lạnh lùng hỏi.
Hôm nay trời không trăng, gió mát, chúng ta cô nam quả nữ, nàng nói ta muốn làm gì? Long Nhất cười heh heh gian giảo, trong lòng nghĩ tới việc doạ nàng sợ, xem trí nhớ của nàng tốt đến mức nào. Đâu dễ mà tới được một nơi hoang vu không người như thế chứ.
Long Linh Nhi trên mặt không có một chút huyết sắc, tái đi tới mức gần như là trong suốt. Nhãn tình của nàng xạ ra một tia kiên quyết, vẫn kề sát vào kiếm của Long Nhất chầm chầm xoay mình.
Ngươi thật sự muốn ta à? Long Linh Nhi ngây ra nhìn thẳng vào mắt Long Nhất, nhãn thần trống rỗng.
Tim Long Nhất đạp mạnh. Không hiểu sao nàng đột nhiên lại như vậy? Chỉ cảm giác nhãn thần của nàng thật đáng sợ, khiến hắn trong lòng lập tức thấy sợ hãi.
Thế thì cho ngươi này. Long Linh Nhi cũng không quan tâm Long Nhất có biểu tình gì, ngọc thủ buông ra, thắt lưng tung ra bay phất phơ, làm lộ ra chiếc yếm lụa tinh khiết, rồi cặp ngọc phong chắc nịch đầy sinh lực tự mình tách lớp áo mà hiện ra, hai nụ anh đào nổi lên rõ ràng.
Long Nhất thân hình dừng lại, ôm lấy Vô Song từ từ chuyển mình, trên mặt là một bộ dạng tươi cười xán lạn dị thường, hắn cười nói: Sao? Có chuyện à?
Tây Môn Vô Hận bị bộ mặt cười của Long Nhất làm hoảng lên khép nửa mắt lại. Thực sự là xán lạn. Nàng có chút kì quái. Tên nhị ca hỗn đản của mình từ khi nào cười dễ coi vậy nhỉ.
Vị tỉ tỉ này là bị bệnh rồi phải không? Có thể để muội xem xem không? Tây Môn Vô Hận mở miệng nói. Nàng hoàn toàn không hiểu bản thân sao lại làm như vậy.
Long Nhất run lên, giờ nhớ lại Tây Môn Vô Hận là một tế tự cao cấp. Hắn gật đầu, chuyển thân quay lại. Nhưng Long Linh Nhi lúc này vẫn mang ánh mắt bất động nhìn lên trời cao.
Tây Môn Vô Hận kiểm tra trên người Vô Song một lượt, sắc mặt càng lúc càng nghiệm trọng. Nàng nói: Cô ấy có phải là đầu đau muốn nứt ra, cả người phát lạnh, lại còn toàn nói nhảm nữa.
Long Nhất thấy Tây Môn Vô Hận nói ra đúng được triệu chứng của Vô Song không ngăn nổi sự vui mừng, vội gật đầu nói: Đúng rồi. Không biết tiểu muội có biện pháp nào chữa được không?
Tây Môn Vô Hận nhìn vào dung nhan không thuộc phàm trần của Vô Song, tiếc nuối lắc đầu nói: Muội đã từng đọc được trường hợp bệnh này trong sách. Nhưng rất đáng tiếc, muội không chữa nổi. Bệnh của cô ấy may mà được huynh dùng công pháp kì quái chế trụ. Nếu như không như vậy mà nói, cô ấy đã không sống được tới bây giờ rồi.
Nghe được lời của Tây Môn Vô Hận, Long Nhất như bị ngũ lôi đánh trúng, đầu óc trống rỗng.