Phong Lưu Pháp Sư
Chương 90 : 3P Trá Hình
Ngày đăng: 21:16 19/04/20
Hoành đoạn sơn mạch đứng hiên ngang giữa khoảng trời đất, nguy nga hùng vĩ,quái thạch lởm chởm, cao không thấy đỉnh, uốn lượn hàng ngàn dặm.Mọi người đều cho rằng đây là điểm cực tây của Thương Lan đại lục .
Long Nhất nhìn lên ngọn núi chia cắt bầu trời,chim bay không tới, khí thế hùng hồn vĩ đại khiến hắn cảm thán không thôi. Nếu nói tinh linh sâm lâm đầy chim cao tiếng hót, hoa tỏa hương thơm là tuyệt thế mỹ nhân, thì hoành đoạn sơn mạch chính là nam nhân của nàng, thậm chí có thể coi như nam nhân xứng đáng nhất, có bản sắc nhất. Long Nhất thầm nhủ : "giá như ta đứng từ đỉnh cao nhất nhìn khắp Thương Lan đại lục , thật đáng tự hào biết bao"
Linh khí sông núi hun đúc nên con người, sự dũng mãnh và phóng túng của thú nhân có lẽ là quà tặng mà hoành đoạn sơn mạch ban cho họ.
"Man Ngưu, bộ lạc của ngươi còn cách đây xa lắm không?" Long Nhất đột nhiên hỏi.
"Không xa, ở đằng kia thôi, lão đại muốn đến thăm qua chỗ chúng ta chứ?" Man Ngưu chỉ tay rồi hỏi lại.
Long Nhất lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai Man Ngưu : "Man Ngưu, ngươi quay lại bộ lạc đi, không cần đi cùng bọn ta đến băng nguyên đâu."
Man Ngưu giật mình, vội nói: "Lão đại, tạo sao không để ta đi cùng, có phải ta đã làm sai việc gì chăng?"
" Không phải. Vùng băng nguyên quá nguy hiểm, công lực còn chưa đủ, chi bằng ở lại chịu khó luyện tập Kim Chung Tráo và Phục Ma Côn mà ta đã dạy. Đại hội luận võ của Man Ngưu tộc các ngươi sắp cử hành đó. Ta chờ được uống rượu hỉ của ngươi." Long Nhất cười đáp.
Man Ngưu lặng im một hồi rồi gật đầu nói: "Hiểu rồi. Lão đại à, ta nhất định chăm chỉ tập luyện, tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi nữa."
Từ biệt Man Ngưu, bên cạnh Long Nhất ngoài Vô Song chỉ còn lại Lãnh U U. Bọn họ phải men theo dãy núi về phía bắc, rồi lại vượt qua biên giới trải dài của Ngạo Nguyệt đế quốc mới có thể tới được băng nguyên, nơi được gọi là thế giới thuần khiết băng lãnh.
Long Nhất nhíu mày, hình như mình đâu có đắc tội với nàng, sao nàng lại tỏ ra khó chịu như vậy? Chẳng lẽ "hảo bằng hữu" mỗi tháng một lần của nàng đã đến? Nếu như vậy thì có thể thông cảm được.
"Vô Song, vừa rồi nàng mắng ta phải không?" Long Nhất ngồi xuống bên cạnh Vô Song.
Vô Song ngẩn người ra, nhưng vẫn im lặng như cũ.
"Hỗn đản, dâm tặc, xú gia hỏa." Long Nhất bắt chước giọng điệu của Vô Song, hay ở chỗ là giống một cách hoàn hảo.
Vô Song kinh ngạc quay lại nhìn Long Nhất,hồi lâu mới bất giác cười khì.
"Nàng mắng vậy thật hả? Nhưng tiếng nói của nàng sao có thể vang lên trong đầu ta được, chẳng lẽ sự tâm tính tương thông của chúng ta đã đạt dến trình độ này?" Long Nhất thấy Vô Song đổi sắc cũng không khỏi bật cười.
"Đúng, đúng là ta mắng ngươi đó, ngươi bị thóa mạ vậy là đáng kiếp." Vô Song thu lại dáng vẻ tươi cười, lạnh lùng đáp.
"Ta đã trêu nàng hay ghẹo nàng sao? Sao lại đáng bị mắng chửi chứ." Long Nhất bất lực hỏi lại, trong lòng không khỏi cảm khái. Nữ nhân này đúng là trở mặt như lật bàn tay, so với Tứ Xuyên kiếp trước còn nhanh hơn.
"Ngươi, ngươi biết rõ giữa chúng ta có tâm linh cảm ứng, mà mỗi tối còn làm chuyện xấu, ngươi bảo đáng hay không đáng?" Vô Song đỏ bừng mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Long Nhất.
Giờ thì đến lượt Long Nhất ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng lẽ mỗi lần hắn cùng với Lãnh U U và Lộ Thiến Á tình tứ, Vô Song đều cảm ứng được? Vậy há chẳng phải là 3P ( 3 người ) trá hình hay sao.