Phong Lưu Pháp Sư

Chương 91 : Hồ Tộc Thiếu Nữ

Ngày đăng: 21:16 19/04/20


 



Long Nhất chợt nhớ lại thanh âm run rẩy đầy xuân ý nghe được lúc sau cùng, ánh mắt không kìm được liền lộ vẻ kỳ quái. Khi đó hắn còn chưa kịp phản ứng, bây giờ ngẫm lại tựa hồ rất khả nghi.



Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Long Nhất, Vô Song không khỏi hơi chột dạ. Nàng hừ lạnh, Hàn Băng thuật cấp năm kết tụ thành một ngọn băng côn cao cách Long Nhất chỉ gang tấc.



Long Nhất đành cười khổ, nội lực phóng ra chấn vỡ vụn lớp băng đá, bất lực hỏi: "Ta lại đắc tội gì với nàng?".



"Ai bảo nhìn ta như vậy?" Khuôn mặt Vô Song đỏ hồng, lạnh lùng đáp lại.



Long Nhất cười ha ha…tay xoa chỗ râu nơi cằm nói: " Ta lại nghĩ, câu cuối cùng nàng mắng ta tựa hồ có chút không thích hợp, giống như…"



Nói chưa dứt lời, Long Nhất đã cảm thấy một làn hương thơm phả tới mặt, một thân hình mềm mại đột nhiên ập tới, bàn tay thon nhọn ( định nghĩa bàn tay đẹp với phụ nữ cổ là ngón tay thon dài, mảnh, đầu ngón tay nhọn lại ) phủ kín môi.



"Không được nói, ngươi nói tiếp ta sẽ, sẽ…" Vô Song không thể nói tiếp, vành mắt hơi đỏ, lệ hoa đã long lanh khóe mắt.



Long Nhất ngẩn người, ấn tượng của hắn về Vô Song là vẻ lãnh đạm như trước bất kể việc gì, chưa từng thấy nàng yếu đuối mỏng manh như thế. Ngẫm lại Vô Song thực sự rất tội nghiệp, một cô gái trong trắng mà hằng đêm đều nghe thấy thanh âm tình tứ của hắn cùng Lãnh U U và Lộ Thiến Á, điều đó đối với một cô gái rụt rè, đặc biệt coi trọng sự thanh bạch hơn mọi thứ khác như Vô Song làm sao có thể chịu được.



Vô Song hít sâu một hơi, dồn nén ưu tư, rồi buông tay thõng xuống hai bên người,không nói một lời ngước nhìn bầu trời đêm.



Long Nhất mơ hồ đặt tay lên môi, trên đó tựa như còn đọng lại chút mềm mại giá buốt.



"Vô Song, xin lỗi, quả thực ta không biết." Long Nhất từ từ cất tiếng xin lỗi Vô Song.
Quay người lại, Long Nhất quan sát thi thể hai thiếu nữ Hồ tộc trên mặt đất, nghi vấn trong lòng lại càng sâu hơn. Ba thiếu nữ Hồ tộc, năm tên binh lính như hổ như sói, không lẽ năm người bọn chúng trước tiên lần lượt cưỡng gian hai thiếu nữ, rồi để lại một người đợi phút chót mới hưởng thụ? Như vậy dường như hơi bất hợp lý.



Trong khi Long Nhất đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy tiếng Lãnh U U căm phẫn gằn giọng: "Đáng ghét nhất là bọn cặn bã chà đạp nữ hài, lũ khốn đó đáng giết cả nhà bọn chúng".



Sắc mặt Long Nhất lập tức cứng đờ, nếu nàng biết thân thế này của hắn trước đây cũng đã gây nên những chuyện như vậy, không biết có một đao chém chết hắn không? Mặc kệ hắn chối cãi thế nào, oan khuất này đã khoác lên người hắn, huống hồ nghiệp chướng với Long Linh Nhi tồn tại vô cùng chân thực. Long Nhất không dám tưởng tượng, nếu như để những nữ nhân bên cạnh biết được thân phận của hắn, bọn họ liệu có rời xa hắn hay không?



"Long Nhất, Y Lộ Na mời chúng ta đến bộ tộc của nàng làm khách, chúng ta có nên đi không?" Lãnh U U hỏi ý Long Nhất.



"Hai người nói sao?" Long Nhất xoay người mỉm cười hỏi lại.



Lãnh U U cùng Vô Song đưa mắt nhìn nhau, cùng gật gật đầu.



"Hai người đều đồng ý, vậy thì đi." Long Nhất cười đáp. Hắn giờ đánh giá mị thuật của Hồ tộc cao thêm hai bậc, không ngờ có thể ảnh hưởng cả nam lẫn nữ, khiến lạnh lùng như Lãnh U U và Vô Song mà đối diện với thiếu nữ này cũng nảy sinh tình cảm tốt.



"Một chi Hồ tộc chúng ta ở ngay trước mắt, tới đó rất nhanh thôi." Y Lộ Na nói, trước lúc quay đi dùng ánh mắt xinh đẹp của nàng vô ý liếc nhìn Long Nhất.



Long Nhất liến cảm thấy toàn thân nóng rực, trống ngực đập liên hồi, hóa ra bị đôi mắt nàng làm cho máu nóng sôi trào.



Xem ra định lực cần phải tăng cường a, Long Nhất nhìn cái đuôi màu trắng đang lắc lư trên cặp đồn bộ tròn trịa của Y Lộ Na, không khỏi tự bật cười chế giễu mình, hắn quay sang nghĩ xem Y Lộ Na này rốt cuộc giở rò hoa dạng gì.