Phong Lưu Tam Quốc

Chương 109 : Tôn Sách xuất hiện

Ngày đăng: 01:58 20/04/20


Vốn mấy hôm trước Viên Thuật liên tục chiến bại. Hai ngày nay đều co đầu rụt cổ không ra, lại để cho Trương Lãng hoài nghi phải chăng đã theo đường khác mà tấn công Hu Dị, nên phân tán một số người gác đường quan trọng. Khi phát hiện địch nhân thì nổi khói lửa làm hiệu.



Không nghĩ tới hôm nay lại xuất binh khiêu chiến rồi.



Từ Thứ như có điều suy nghĩ, sắc mặt có chút không tin nói:



- Viên Thuật phái binh xuất chiến rồi sao?



Lúc này lại có binh sĩ báo tin Viên Thuật phái binh đến khiêu chiến.



Trình Dục tay vuốt tóc mai, sắc mặt mê hoặc nói:



- Hai ngày trước đại quân Viên Thuật co đầu rụt cổ không ra. Hẳn là đã có cách phá đi kế sách của ta.



Từ Thứ gật đầu đồng ý, nói với Trương Lãng:



- Chúa công, Viên Thuật đã nghĩ ra cách phá chiến thuật liên hoàn mã rồi. Quân ta không thể giao chiến.



Trương Lãng cau mày, trầm giọng nói:



- Quân ta đang khí thế. Nếu như lúc này không chiến thì tất sẽ khiến cho binh sĩ khó hiểu.



Trương Liêu vẻ mặt khẩn cầu, tiếp lời nói:



- Nếu không thể dùng Liên hoàn mã thì thuộc hạ nguyện mang binh xuất chiến.
Trương Lãng cẩn thận dò xét Tôn Sách, nội tâm bị thuyết phục bởi phong thái của y, tán thưởng không dứt. Tôn Sách gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm, bờ môi hơi mỏng, cá tính mười phần. Cộng thêm chiếc áo giáp màu vàng và thần thương Thiên Lang. Không hổ danh được người đời sau gọi là Giang Đông Tiểu bá vương, có thể quét ngang sáu quận Giang Đông. Đây chính là điều kiện khiến cho những cô gái khác phải rung động. Bằng không thì y làm sao mà mê hoặc được phong hoa tuyệt đại Đại Kiều.



Ánh mắt toát ra sự tán thưởng, Trương Lãng mỉm cười nói:



- Bá Phù thật sự là tuổi trẻ anh hùng. Phong thái của ngươi như vậy thật khiến người ta phải khâm phục.



Gương mặt anh tuấn của Tôn Sách hiện lên vẻ khó hiểu. Hai quân giao phong, làm gì có chuyện Trương Lãng lại tán thưởng người khác. Tôn Kiên cha mình mặc dù uy phong lan xa, chỉ là khi đó mình còn nhỏ không biết gì, danh tự cũng không ai biết. Mà địch tướng lại tỏ ra biết tường tận về mình.



Y không khỏi khó hiểu dò xét Trương Lãng, thấy hắn gương mặt hình chữ quốc, ánh mắt sâu không thấy đáy, lại mang theo nụ cười bàng quan, coi như trời sập xuống cũng không liên quan đến hắn. Sống mũi cao thẳng, nói rõ sự cao ngạo và lạnh lùng. Trên mặt tràn đầy kiên nghị, kiên cường như núi phong. Làn da hiện tại có chút rám nắng nhưng lại tràn đầy một cỗ khí chất mãnh liệt. Cảm giác hắn giống như một con dã thú có tính chất bạo tàn.



Tôn Sách trong nội tâm liền cảm nhận được người này tuyệt không đơn giản, liền cảm thán nói:



- Tướng quân người phương nào? Khí độ như thế thật khiến cho Bá Phù phải sinh lòng bội phục.



Trương Lãng cũng cảm giác được Tôn Sách là người quang minh, lỗi lạc. Tuy là tướng dưới trướng Viên Thiệt, nhưng lại không che giấu sự tán thưởng đối với kẻ địch. Nội điểm ấy thôi cũng biết Tôn Sách là một nhân vật anh hùng.



Khóe miệng hắn có chút nhếch lên, hào sảng nói:



- Ta chính là Trương Lãng Từ Châu.



Tôn Sách trong mắt hiện lên một tia kính ý, bỗng nhiên thúc ngựa lao tới, quát to:



- Ngươi chính là Trương Lãng? Quả nhiên là hảo hán. Nếu trước kia, Sách tất cùng ngươi giao hảo. Nhưng hôm nay hai quân giao đấu, nhất định phải là ngươi chết ta sống.