Phong Lưu Tam Quốc

Chương 110 : Tự mình đối chiến

Ngày đăng: 01:58 20/04/20


Trương Liêu sau khi trở lại bên cạnh Trương Lãng cũng cảm nhận được khí khái anh hùng của Tôn Sách, liền cảm thán nói:



- Tôn Sách quả nhiên là loạn thế anh hùng.



Trương Lãng hùng tâm vạn trượng, hào hùng nổi lên bốn phía, thầm nghĩ chính mình sau khi tự lãnh binh, thì chưa có cơ hội kinh qua chiến trường. Bởi vì thủ hạ Đại tướng của mình không ít. Hơn nữa, người nào cũng dũng mãnh vô cùng, xuất chiến đều không cần tự mình ra mặt. Hôm nay, thấy khí khái Tôn Sách như vậy thì không khỏi ngứa tay, nhìn quanh nói:



- Giấc mộng của ta là tụ hội tất cả hào kiệt trong thiện hạ. Hôm nay là cơ hội tốt không thể bỏ qua.



Trương Liêu quá sợ hãi:



- Chúa công không thể. Chúa công là linh hồn của tam quân, sao có thể dễ dàng mạo hiểm như vậy? Vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, thuộc hạ muôn lần chết cũng không chuộc được tội.



Nói xong thì muốn lao ra chiến đấu với Tôn Sách.



Trương Lãng biết Trương Liêu nói rất đúng. Chủ soái không phải là thân lĩnh tiền tuyến mà là ở phía sau quyết định thượng sách. Nhưng hôm nay vừa thấy Tôn Sách, thì sinh lòng kinh ý. Có thể đụng độ một đối thủ như vậy, nếu như không lĩnh giáo một phen thì hẳn là một sự tiếc nuối.



Trương Lãng sắc mặt kiên quyết, tay cầm hoàn thủ đại đao phóng tới Tôn Sách. Trương Liêu nhanh chóng thu hồi vũ khí, lại không thể phản kháng mệnh lệnh của hắn, chỉ có thể cùng với Dương Dung, Triệu Vũ hai cô gái chăm chú bảo vệ bốn phía cho Trương Lãng, không cho quân địch thừa cơ xông lên tấn công.



Tôn Sách thật không ngờ Trương Lãng lại đích thân xuất chiến, càng không nghĩ đến Trương Lãng cũng là vị hãn tướng. Xem động tác thuần thục của hắn, tuyệt đối không thua chính mình, trong nội tâm liền dâng lên sự bội phục. Mãnh tướng Từ Châu như mây mình cũng đã sớm nghe thấy. Thấy hắn coi trọng mình như vậy, quyết định cao thấp, tự mình xuất chiến. Bất luận võ ngệ cao thấp thế nào, nội khí thể, nội đảm lượng cũng không phải người bình thường có được.
Triệu Vũ cũng là lần đầu chứng kiến uy phong của Trương Lãng, líu lưỡi không nói nổi, trong nội tâm lại càng nổi lên ái mộ chi ý.



Hai người đấu nhau gần trăm chiêu. Trương Lãng trở nên hơi kiệt sức. Măc dù thể lực so với thường nhân tốt hơn gấp trăm lần, nhưng đao tận khí lực toàn thân. Mà Tôn Sách thì vẫn như cũ. Một lát nữa, chỉ cần y có thể đứng vững, áp đảo khí thế của Trương Lãng thì có thể chuyển bại thành thắng.



Trương Lãng cũng là có nỗi khổ không nói nên lời.



Nhưng Tôn Sách lại không phải như vậy. Trong lòng y bây giờ rất khiếp sợ. Từ khi mình xuất đạo cho đến nay, lần đầu tiên xuất hiện người dùng đao áp chế như vậy, cảm giác hữu lực không lên, thấy người này quả thực lực siêu cường, giống như con trâu điên, khí thế kinh người tương đương với hai ngàn người. Ngay cả khi đánh gần trăm chiêu, nhưng mặt không đỏ, hơi thở không gấp. Nếu như để lâu thì chính mình sẽ bị đánh bại.



Tuy trong nội tâm tự biết là khó khăn, nhưng lúc này đã leo lên lưng ngựa rồi thì chỉ có thể nâng cao tinh thần, vung đao chém xuống, quát to:



- Tôn Sách nhận của ta một đao.



Trương Lãng muốn dùng khí thế của mình để ngăn chận đối phương, khiến đối phương sinh ra lòng e sợ.



Tôn Sách cũng không dễ dàng bị áp chế như vậy. Thiên Lang thần thương mang theo một trận thủy hoa thiên luân, bạt gió chém tới. Trương Lãng nhìn thấy vậy lại càng thêm kích thích chính mình cầu thắng, hào khí vân thiên, sảng khoái nói:



- Tiếp ngươi mười đao, một trăm đao cũng còn được.