Phong Lưu Tam Quốc
Chương 116 : Viên Thuật hèn yếu
Ngày đăng: 01:58 20/04/20
Trương Lãng đại hỉ hắn hạ lệnh cho binh sĩ ăn uống no nê chuẩn bị đoạt thành.
Hưng Bình nguyên niên năm 194 đầu công nguyên, Vương Động ở bên trong trợ giúp ể Trương Lãng mang đại quân vào Thọ Xuân Trương Lãng sau khi vào không xâm phạm dân chúng, quân đội ở bên trong Thọ Xuân sớm đã không còn sĩ khí không có người nào muốn đối chiến Trương Lãng không hề trở ngại mà mang binh nhảy vào phủ của Viên Thuật.
- Viên Thuật biết được bên trong có người làm loạn thì sắc mặt trắng bệch, hối hận không nghe lời Dương đại tướng, hắn vội vàng cùng với thân tín thu dọn đồ đạc chuẩn bị ch trốn vừa đến đường lớn còn chưa ra ngoài thì thấy binh mã Từ Châu đằng đằng sát khí phá cửa mà vào, trong chốc lát đầu óc Viên Thuật trống rỗng, đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa quỳ xuống cu xin, không còn một chút anh hùng khí khái nào, may mà bên cạnh có Kỷ Linh và Tôn Sách đỡ lấy Trương Lãng nhìn dáng vẻ cầu xin của hắn mà thờ ơ, Viên Thuật việc ác đa đoan tàn bạo bất nhân chết không có gì đáng tiếc.
Hắn cũng không nói chuyện mà xông tới như lang như báo thẳng tới mặt của Viên Thuật.
Chúng tướng cũng tiến lên lên, vây quanh đám người Kỷ Linh Tôn Sách.
Triệu Vân Điển Vi Triệu Vũ mấy cao thủ hàng đầu đều gia nhập hàng chiến đấu, đám binh lính kết thành ba tầng vây quanh Viên Thuật và thủ hạ của hắn, chỉ trong chốc lát, đã chế trụ được Trình Phổ Hoàng Cái và Hàn Đương bọn họ.
Mà Trương Lãng thì vọt tới trước mặt Viên Thuật mơ hồ ngửi thấy mùi nước tiểu sau đó thấy hai chân của Viên Thuật run run dưới chân xuất hiện vệt nước, hóa ra hắn không nhịn nổi tiểu ra quần rồi.
Trương Lãng bỗng nhiên cảm thấy chán ghét cục thịt ở trước mắt mình từ thế kỷ 21 tới đây, sùng bái anh hùng, chủ nghĩa anh hùng, mà Viên Thuật thì làm nhiều chuyện xấu xa lại đứng đầu quân phiệt vốn tưởng hắn có bản sự không ngờ rằng lại là loại khiếp nhược vô năng như thế, ngẫm lại những binh sĩ xuất sinh nhập tử vì hắn thật không đáng.
Kỷ Linh đang né tránh Mai Hoa thương của Triệu Vũ, võ nghệ của hắn vốn không bằng Triệu Vũ, cộng thêm trong lòng lo lắng an nguy cho Viên Thuật lúc này thấy Trương Lãng dễ dàng bắt được Viên Thuật trong lòng giận dữ nổi gân xanh lên lạnh lùng nói:
- Trương Lãng tiểu nhi không được làm tổn thương chủ nhân của ta.
Hắn hét lớn vung mai hoa thương đánh về phía Trương Lãng.
Hắc Ưng vệ hai bên liền lao lên, chăm chú khống chế Kỷ Linh không cho hắn tới gần Trương Lãng.
Cùng lúc đó sắc mặt của Kỷ Linh từ phẫn nộ trở nên ảm đạm không còn chút ánh sáng, giống như là người mất hồn vậy, hắn nhìn về phía Trương Lãng mà nói:
- Kỷ Linh là người của chúa công, chết cũng là quỷ của chúa công, xin được chết tuyệt không đầu hàng.
Câu nói đầu tiên hòng ngăn tâm ý chiêu hàng của Trương Lãng, lại khiến cho Trương Lãng không có lời nào để quý.
Trong lòng Trương Lãng mơ hồ xuất hiện lòng yêu quý nhưng thấy thần sắc của Kỷ Linh kiên quyết như tinh thần võ sĩ đạo của người nhật thì biết rằng anh hùng thời cổ coi trọng danh tiết bất giác kính nể sơn đông đại hán này, trong mắt càng hiện lên vẻ tán thưởng, đáng tiếc Kỷ Linh theo Viên Thuật nhiều năm trong tay nhuốm quá nhiều máu tươi, hơn nữa hắn cho dù chết cũng không muốn mất đi lòng trung của mình.
Ánh mắt sắc bén của Trương Lãng nhìn Kỷ Linh nửa ngày, trong mắt không nhìn ra sự e sợ nào của Kỷ Linh, bỗng nhiên rút một cây đao của hắc ưng vệ bên cạnh, ném xuống đát sau đó quay đầu.
Kỷ Linh lập tức tránh hắc ưng vệ cầm lấy đao, trong mắt hiện ra vẻ hoài niệm, nghĩ lại tình thế tung hoành oai hùng nơi sa trường trước kia.
Đôi mắt của Kỷ Linh hiện ra vẻ mất mát, đồng thời lại nhấp nhoáng sự hưng phấn trước kia, cuối cùng ảm đạm thì thào nói:
- Đao à đao à, ngươi cả đời giết người có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị gãy ở đây không?
Hắn nhíu mày xiết chặt cuối cùng hạ quyết tâm đồng thời vung tay hô to kêu lên:
- Chúa công, Kỷ Linh đến.
Nói xong hắn vung đao tự tận, huyết hoa văng đầy trời, Kỷ Linh từ từ hi sinh ngã xuống đất, hai mặt trợn trừng giống như không cam lòng.