Phong Lưu Tam Quốc
Chương 117 : Ngọc tỷ truyền quốc
Ngày đăng: 01:58 20/04/20
Trong lòng Trương Lãng cảm thấy đau đớn cảm thấy đáng tiếc tuy nhiên chuyện đã tới nước này hắn cũng chỉ có thể kính Kỷ Linh là hảo hán, hạ lệnh cho binh sĩ an táng cho tốt.
Bất kể Triệu Vân Thái Sử Từ hay chúng tướng sĩ đều lộ vẻ tiếc hận, một người trung tâm đáng tiếc là chọn sai chủ nhân.
Xử lý xong chuyện của Kỷ Linh là đến phiên Tôn Sách và thuộc cấp.
Tôn Sách cao ngạo ngồi ở trên hành lang không quỳ trong lòng hắn hết sức phức tạp Tôn Sách và phụ thân của hắn đều trung nghĩa song toàn, muốn chiêu hàng hắn vô cùng khó khăn cho dù chiêu hàng rồi ở lâu ngày không chừng sẽ phản,nếu không chiêu hàng chẳng lẽ lại giết hắn? Trương Lãng bắt đầu suy nghĩ nếu như Điền Phong ở đây thì tốt rồi mình muốn gì hắn sẽ biết hắn sẽ nghĩ biện pháp cho mình.
Đại đường vô cùng yên tĩnh tất cả mọi người đều chờ Trương Lãng mở miệng vô số ánh mắt đều tập trung lên hắn.
Trương Lãng ho nhẹ hai tiếng, lông mày giương lên cảnh giới nói:
- Tôn Sách ngươi có nguyện hàng?
Tôn Sách cười lạnh hai tiếng khuôn mặt tuấn tú kéo dài ra, hai mắt nhìn lên trời không suy nghĩ nói:
- Đại trượng phu sống có gì vui chết có gì sợ? Chỉ hận Tôn Sách ta thân không gặp lúc Viên Thuật là hạng người vô năng.
Thần sắc và ngôn ngữ đường đường chính chính.
Trương Lãng lúc này mới cảm nhận được cái gì gọi là anh hùng khí khái.
- Nếu như không cần đầu hàng Tôn Sách dĩ nhiên là chọn sống.
Cũng thế con sâu cái kiến còn muốn sống huống chi là con người, nghe Trương Lãng nói vậy trong lòng Tôn Sách nổi lên bản năng cầu sinh.
Trương Lãng khẽ vươn tay, ngăn cản không co Triệu Vân góp lời rồi bắt đầu nhìn Tôn Sách vừa yêu vừa hận nói:
- Chỉ cần ngươi cho ta lý do thỏa mãn, ta sẽ tha cho ngươi.
Trương Lãng không biết tại sao ở thời khắc mấu chốt lòng mình lại đột nhiên mềm xuống, không giống tác phong bình thường, trước kia gặp đại sự hắn quyết đoán giải quyết dứt khoát, hôm nay lại do dự không ngừng.
Có lẽ mình bị tam quốc diễn nghĩa ảnh hưởng quá sâu, trong lòng bội phục mãnh tướng quét ngang sáu quận Giang Đông, khai sinh ra Ngô quốc này.
Kỳ thật trong đầu của hắn đã khắc ghi Tam Quốc, Tôn Kiên mất sớm không nói, nếu không có Tôn Sách thì làm sao có Giang Đông sáu quận sao có nước ngô, cũng không có chuyện Tôn Quyền chiếm mấy chục năm căn cơ ở Trường Giang, nếu như cứ như vậy giết Tôn Sách Trương Lãng cũng áy náy ở trong lòng.
Đầu óc của Tôn Sách nhanh chóng vận chuyển biết đây là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của mình nếu như nắm không chắc thì phải chết ở nơi này, nhớ tới thủ hạ của Trương Lãng mãnh tướng như mây mưu sự như núi, Viên Thuật binh tới mười vạn mà cũng bị hắn đánh bại, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là nhận Từ Châu Mục danh không chính ngôn không thuận những phe phái khác cũng có cớ để thảo phạt.
Nghĩ tới đây sắc mặt của Tôn Sách âm trầm bất định cuối cùng cắn răng một cái ra quyết định:
- Trương tướng quân làm Từ Châu mục dân tâm đều hướng tới chỉ là không được triều đình tán thành chỉ vô danh hữu thực, nay Sách có truyền quốc ngọc tỷ của gia phụ để lại, nguyên dâng trước cho tướng quân, sau đó tướng quân đưa lại cho triều đình thánh thượng vì công của tướng quân sẽ phong thưởng, cho tướng quân được danh chính ngôn thuận.