Phong Lưu Tam Quốc

Chương 211 : Cầu cứu

Ngày đăng: 01:59 20/04/20


Trương Lãng bị hù giật nảy mình, không ngờ Tào quân đuổi theo nhanh như vậy. Hắn sốt ruột mang Triệu Vũ, Dương Dung chạy hướng bến đò. Từ xa đã thấy một ông lão đầu bạc mặc áo tơi đội mũ, chuẩn bị chèo thuyền nhỏ ra nước thả lưới đánh cá.



Đám người Trương Lãng chưa tới thì tiếng đã vang, ra sức vung tay hét to:



- Ông lão gì ơi, xin chờ đã!



Dường như ông lão nghe thấy, nghiêng đầu nhìn, thấy là một nam hai nữ nhanh chóng chạy tới, mặt sau đất cát tung bay, một đám quan binh truy đuổi. Ông lão bị hù giật mình, vội tháo dây thừng, chuẩn bị chèo thuyền ra sông, tránh cho tai bay vạ gió.



Cái này khiến Trương Lãng nóng nảy muốn chết, to tiếng hô:



- Lão bá hãy chậm một chút, đợi chút đã!



Lúc nãy truy binh nhanh chóng áp sát, trong tiếng vó ngựa nghe có thanh âm kêu:



- Dừng lại…đừng chạy…



Trương Lãng quýnh lên, dùng hết sức như chạy nước rút trăm thước tiến lên, giống gió lốc nhanh chóng nhào hướng bến đò.



Ông lão bắt đầu chống thuyền, thuyền chậm rãi rời khỏi bến đò bơi tới giữa sông.



Trương Lãng đã vọt tới bờ sông, thuận thế làm động tác nhảy xuống cực tiêu chuẩn.



*Bùm!* một tiếng, người đã lặn vào sông, nhanh chóng bơi hướng thuyền nhỏ, tựa con cá trong sóng nước, rẽ sóng mà đi, rất nhanh đã đuổi kịp thuyền nhỏ. Trương Lãng túm lấy sàn thuyền, vươn đầu ra khỏi mặt nước.



Hắn khổ sở cầu xin:



- Lão bá, ngươi làm chút việc tốt đi, mau quay đầu cứu các thê tử của ta!



Ông lão dùng sức chống trúc dài, thân thể run run nói:



- Quan gia, ngươi bảo vậy chẳng phải là muốn cái mạng của tiểu lão đầu sao?
Lúc này Dương Dung không thể bình tĩnh được nữa, ở đà thuyền ôm lấy Triệu Vũ.



Nàng bi thương hỏi:



- Tiểu Vũ, muội không sao chứ?



Triệu Vũ mở to đôi mắt không còn linh khí như trước, sắc mặt tái nhợt ghê người.



Thanh âm nàng cực suy yếu nói:



- Lãng ca ca…huynh ấy không sao chứ…



Nói xong đầu nghiêng quá, chết ngất.



Dương Dung từ đến thời mạt Hán vài năm nay, trải qua không ít đại chiến nhưng chưa từng rời khỏi Trương Lãng, hai người như bóng với hình. Hiện giờ Trương Lãng bị thương, sống chết chưa biết, tựa như linh hồn mình đã đánh mất vậy, như là trọng tâm đã sụp đổ, đầu óc trống rỗng.



Nàng nhìn mặt nước lăn tăn sóng gợn, nước mắt tuôn rơi, khóc nói:



- Lão công, huynh ở đâu?



Thanh âm như đỗ quyên đổ máu, người nghe đau lòng.



May là có lẽ đối phương đã hết tên, tên bắn ít rất nhiều, nếu không chỉ sợ rằng Dương Dung không may mắn tránh khỏi.



Ông lão thấy trận chiến kinh hãi này thì mặt đã bị hù đến xanh trắng, tay chống trúc như bay, khiến người không thấy ra ông già chút nào.



Trên bờ lĩnh tướng hình như cũng thấy có người rớt xuống nước, dốc sức rống to.



Dương Dung thì mất hồn mất vía nhìn mặt nước trở về bình tĩnh, đôi mắt trống rỗng như không có linh hồn. Tay nàng ôm Triệu Vũ đã ngất xỉu, miệng lầm bầm cái gì đó. Tiếp theo nàng bỗng nổi điên, đôi tay kéo góc áo ông lão.