Phong Lưu Tam Quốc

Chương 212 : Truy binh đuổi theo

Ngày đăng: 01:59 20/04/20


Nàng khóc thảm nói:



- Lão bá, ngươi đừng chèo nữa, ta muốn đi xuống tìm lão công của ta!



Ông lão đồng tình nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, biểu tình lão lộ ra kiên quyết, nói:



- Tuyệt đối không thể, quan binh đuổi tới rồi.



Dương Dung tê tái ngoái đầu nhìn, thấy mấy chục binh sĩ biết bơi liều mạng bơi lội hướng tới chỗ Trương Lãng ngã xuống tìm kiếm, còn có binh sĩ bắt đầu ở ven bờ tìm thuyền. Dương Dung thống khổ cúi đầu nhìn Triệu Vũ trong ngực mình, kiềm không được lại bật khóc.



Thuyền, lướt đi càng xa, chậm rãi tới chính giữa Lạc Hà.



Dương Dung đau lòng giúp Triệu Vũ bao vết thương, mấy lần muốn tìm cái chết, muốn nhảy xuống sông đi theo Trương Lãng, đều bị ông lão tốt bụng kéo lại. Ông còn an ủi khuyên nhủ nàng.



Nhìn mặt nước mênh mông, tim Dương Dung giống như đau cắt, suốt ngày lấy lệ rửa mặt, người gầy hẳn đi. Nhưng nàng nhớ tới mình và Trương Lãng thật kỳ lạ tới thời đại này, bỗng cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng như vậy bỏ mình mà đi, hai người chắc chắn sẽ có ngày gặp lại.



Cảm giác lạnh lẽo bao vây toàn thân, ý thức dần mông lung, trong vết thương như có thứ gì đó đang chậm rãi biến mất. Tiếp theo là cảm giác khiến người đầu choáng váng, mắt hoa. Tiếng bọt nước vang lên *bụp bụp*, bên tai tiếng sóng vỗ. Vài đàn cá vô âu lo chẳng hề e ngại bơi qua bơi lại ở trước mặt Trương Lãng.



Trương Lãng cố nén vết thương đau nhức nhối trên người, muốn quẫy người bơi đi, lại thấy có mấy binh sĩ dốc sức lặn xuống nước bơi hướng thuyền kia.



Trương Lãng biết tuyệt đối không thể cho chúng tới gần thuyền, nếu không thì chìm thuyền là chuyện nhỏ, Triệu Vũ, Dương Dung sẽ hương tiêu hồn tán. Nhưng Trương Lãng cũng đã là bồ tát đất qua sông, khó lo cho mình. Lúc này lại có một tiểu đội nhỏ quân địch bơi hướng hắn, rõ ràng là muốn bắt hắn.




Tào Tháo gật đầu, cố nén trong lòng khó chịu, tiến lên an ủi Hứa Chử, Tào Hưu quỳ bên dưới vẻ mặt bi thương. Mắt nhỏ híp lại nửa khép nửa mở, ánh mắt y cực kỳ âm trầm, khiến người đoán không ra Tào Tháo đang nghĩ cái gì.



Nửa ngày sau Tào Tháo mới từ từ nói:



- Thế ý của Công Đạt ra sao?



Tuân Du mỉm cười, bộ dáng đã tính trước cả rồi.



Gã nói:



- Tình hình hiện nay không ngoài hai điều. Thứ nhất là tăng tra xét vùng Tam Hào Lạc Hà, tin tưởng Trương Lãng đã bị trọng thương sẽ chạy không được bao xa, chỉ cần mọi người tăng mức mạnh truy tra thì rồi sẽ có dấu vết thôi, tiếp theo khiến Lưu Biểu sai người giúp đỡ truy giết. Một giả thiết khác là lỡ như Trương Lãng may mắn thoát trở về Giang Đông, chúa công chỉ có thể nén phần uất ức này một lúc, thuyết phục làm đồng minh lấy đối phó Viên Thiệu trước tiên.



Tào Tháo thở dài, mắt hí bắn tia sáng bốn phía, dường như hơi không tin nói:



- Chắc Trương Lãng sẽ không nhận làm đồng minh đâu?



Tuân Du vẻ mặt lo âu nói:



- Đây cũng là điều thuộc hạ lo lắng.