Phong Lưu Tam Quốc

Chương 239 : Cầm cự Lưu Biểu(thượng)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Quách gia ra khỏi hàng trước, sau đó chậm rãi nói:



- Nghị sự lần này, thông qua sự thương nghị của mọi người ta tổng kết ra những việc sau đây. Thứ nhất, đối với huynh đệ Sĩ Tiếp, Sĩ Nhất ở Giao Chỉ, áp dụng chính sách trông xem thái độ thế nào, chú ý gắt gao vào sự thay đổi động thái, đợi thời cơ chín muồi, một tay hành động đánh xuống Giao Chỉ, thống nhất Giang Nam. Thứ hai, xuất binh bình định Sơn Việt, không thể để tiếp tục mối tai họa ngầm, có thể an tâm phát triển chuẩn bị tiến công về phía đông Kinh Châu. Việc này thông qua sự đồng ý của mọi người, không cần nhiều lời.



- Thứ ba, tạm thời không can dự vào hỗn chiến ở Trung Nguyên, đánh quân Tào ở Ba Phụ, hiệp thiên tử chưa hầu, tranh đấu hơn thua với Viên Thiệu. Việc này mọi người vẫn còn nhiều suy nghĩ.



Quách gia nhìn quét một vòng, chậm rãi nói.



- Vâng.



Điền Phong khẽ gật đầu, sau đó có chút mê hoặc nói:



- Nói đến đây, hạ quan bỗng nhiên có một giả thiết, cũng muốn luận đàm với mọi người một chút.



Quách gia mỉm cười nói:



- Điền tiên sinh có suy nghĩ gì?



Điền Phong hơi nghiêng người, nhìn Trương Lãng tâm trạng khổ sở nói:



- Chúa công, chúng ta ta coi quân Tào quá lợi hại rồi, chẳng kẽ bọn hắn thật sự có thể tranh được Quan Trung trước mắt Viên Thiệu sao? Thuộc hạ lại không cho rằng Lý Thúc, Quách Tỷ đã khiến cho nhiều người tức giận như thế, tạm thời có thể không nói chuyện. Lúc này Quan Trung còn có Trương Tể thống lĩnh mười vạn tinh binh Thiểm Tây, Trương Tú lại có thiện chiến, lại thêm các danh sĩ quy thuận gần đây khá nhiều. Tào từ xa tới, lại thêm cùng chiến một trận với Lý Thúc, có thể đánh bại bọn hắn hay không còn là vấn đề, hơn nữa Tây Lương Mã Đằng đã chính thức chen chân ở Quan Trung, muốn có một phần trong bát canh ngon, lại thêm Hàn Toại, Trương Lỗ, Lưu Biểu, Tào Tiền Cảnh khó khăn không ít. Giả thiết Diện Châu có sơ xuất, không có lối rẽ, tiến thoái lưỡng nam, trong một thời gian ngắn không thể giành được Quan Trung. Thời gian dài ra, lương thực cạn kiệt, binh sĩ thiếu chí khí, thì sẽ lập tức giải tán, không chiến cũng lập tức tự tan ra. Lùi thôi.Bỏ cái giá lớn như thế, đến lúc ấy khác gì giỏ trúc múc nước công dã tràng, ai cũng không cam lòng.



- Đúng vậy.




Quách gia nói nhỏ xuống.



Điền Phong có chút kích động nói:



- Diệt Tôn Sách, chúa công muốn toàn diện tấn công vào thành Kinh Tương, để cho Lưu Biểu ép buộc gặm khối xương cứng. Trận đánh này để cầm cự, bên ta phải nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị cho chiến tranh.



Trương Chiêu cũng hào hứng tham gia vào:



- Không tồi, cho nên quân ta từ giờ trở đi phải làm tốt công tác vật chất quân lương tiền bạc cho binh lính, về mặt tư tưởng phải chuẩn bị tốt cho chiến tranh lâu dài.



Cao Thuận cũng không cam chịu lạc hậu, vô cùng hưng phấn nói:



- Chỉ cần cầm cự được Lưu Biểu, đại quân kìm lại ở Trung Nguyên, trước tiên phải làm tốt các công tác phòng ngự ở thành trấn. Sau đó đại quân chỉ huy về phía Tây, công chiến Ba Thục, hoàn thành kế hoạch phòng tuyến to lớn ở Trường Giang.



- Đúng như thế, đầu Thục lưng Sở đuôi Ngô, chỉ cần thế kế hoạch của chúa công đã có thể thực hiện được. Chắc là tự thời Bàn Cổ Khai Thiên đến nay đây là phòng tuyến có khoảng cách từ điểm đầu đến điểm cuối dài nhất. Có thể nói là từ trước giờ chưa có.



Cố Ung cũng cảm động nói.



- Chỉ sợ cũng không có ai đạt tới, bởi vì cái này đã đạt được tới cực hạn.



Quách gia cũng cảm thán nói.