Phong Lưu Tam Quốc

Chương 240 : Cầm cự Lưu Biểu(hạ)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Mọi người trong một thoáng chìm đắm vào trong kế hoạch to lớn của tương lai, trên mặt mỗi người đều lộ ra sắc mặt hào hứng.



Chỉ có Trương Lãng vẫn giữ sự tỉnh táo nói:



- Muốn phá được Lưu Biểu hơn nữa tiến về vùng Tứ Xuyên thực sự là chuyện vô cùng khoa khăn. Trước hết thực lực vẫn còn đóng ở đó, sau đó càng thêm những dãy núi ngăn trở tầng tầng lớp lớp, đường Thục hiểm yếu. Nếu như không có người dẫn đường, chỉ sợ quân ta khó đi nửa bước.



Quách gia trầm tư nói:



- Việc này không vội, sau này có thể từ từ thương lượng.



Trương Lãng lúc này bỗng nhiên nghĩ tới Hoằng Nông, trong lòng không khỏi mong chờ.



Đến đây, phương châm sau này đi về Giang Đông đã mơ hồ phát triển, hơn nữa đã bắt đầu thay đổi hành động.



Trương Lãng cuối cùng đứng dậy, trậm giọng nói:



- Tốt, mọi chuyện cứ như nhũng gì đã định rồi. Đại quân của Thái Sử Từ và Trình Dục lập tức triệu hồi quân chuẩn bị kế hoạch đánh chiến Sơn Việt.



- Vâng.



- Chuyện này mọi người trở về nhất định phải giữ kín, không được để nước chảy bên ngoài.



Trương Lãng ánh mắt như hổ sắc lạnh nhìn qua một vòng nói.



Mọi người sợ hãi, cung kính nói vâng.



Cuối cùng, một ngày hội nghị cũng giải tán.



Trương Lãng cũng thở dài một hơi, nhớ tới cảm giác ấm áp trong nhà, không khỏi nghĩ đến vòng tay ấm áp của Dương Dung nên quay trở về nhà.



Trương Lãng quay trở về quý phủ, lúc đó có vệ binh lập tức chạy ra thông báo nói:




Dương Dung nhìn chằm chằm vào mắt tl, từ trong ánh mắt của hắn có thể thấy được niềm yêu thương, nỗi nợ..



Dương Dung tuy không nói gì nhưng thân thể mềm mại lại nhích gần về phía tl.



Trương Lãngnhận thấy bèn kéo Dương Dung ôm vào trong lồng ngực.



Nâng khuôn mặt thanh tú khả ái của Văn Cơ lên, vô cùng hy vọng nói:



- Phu quân đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?



Trương Lãngnhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mảnh dẻ của Dương Dung, sau đó cười nói:



- Các ngươi đừng làm khó người ta, hai người tới tìm ta một người tên là Chân Mật, một người tên là Quách Huyên.



- Chân Mật?



Dương Dung hình như có nghe thấy, cố gắng nở nụ cười đau khổ nói. Ngược lại không thể để tâm được vào lời Trương Lãngnói trước đó.



- Ây, các ngươi không phải rất muỗn biết lúc ta ở Lạc Dương, bị thương rơi xuống nước là do ai cứu sao? Hôm nay ta sẽ nói cho các nàng biết, đó chính là Chân Mật và Quách Huyên.



Văn Cơ nhẹ nhàng à lên một tiếng, che cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc, có chút kỳ quái hỏi:



- Vậy sao bọn họ lại ở chỗ này?



Trương Lãngcười khổ nói một tiếng:



- Chuyện này rất dài dòng…



Trương Lãngmơ hồ nói qua một chút, hai người bấy giờ mới hiểu được.