Phong Lưu Tam Quốc

Chương 244 : Tập châu Giang Nam(hạ)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Điền Phong bên cạnh đưa tầm mắt ra trông núi bốn phía, cũng không khỏi sợ hãi than thở:



- Khó trách Luyện Viên liên tiếp đại bại, chỉ cần lợi dụng thế núi hiểm trở, đủ giành được thắng lợi áp đảo.



Từ Hoảng cũng khẽ cười nói:



- Hoảng vốn cho rằng Giang Nam nhiều nước, Lương Châu nhiều đồng bằng, chỉ có vùng Thục là nhiều núi, vùng Hà Bắc Quan Trung địa hình phức tạp, núi non không ngừng, lại không ngờ rằng Giang Đông cũng thâm sơn hiểm ác như vậy, thật là ngoài dự liệu.



Trương Lãng càng nhìn trong lòng càng dao động, hai người bên cạnh vừa nói, tâm trạng liền bắt đầu xấu xuống, đồng thời lo lắng cho đội Đinh Phụng.



Điền Phong thấy Trương Lãng nghiêm mặt quay người đi, không nói gì bèn đi theo sau.



Từ Hoảng cũng yên lặng trở lại doanh trại, khổ sở tìm đối sách.



Một lúc sau, Trương Lãng mở miệng đầy hào khí nói:



- Chư vị, Tử Long có tin tức gì không?



Yến Minh đã ra khỏi hàng, cẩn thận từng li từng tí nói:



- Chúa công, vừa rồi có tin mật thám, Triệu tướng quân đã vào tới khu vực Y châu.



Trương Lãng khẽ gật đầu.



Vốn dĩ Trương Lãng định chia binh làm hai đường, tự mình dẫn một đường quân hướng về phía Tập châu, Triệu Vân mang theo một vạn quân tiến vào Y châu.



Lại không khí nặng nề.



Đúng lúc này, có tin từ Lưu Tinh:



- Đinh Phụng tướng quân tiên phong tiền tuyến phát hiện quân địch, hơn nữa còn đánh nhau kịch liệt, sau đó đánh bại quân Sơn Việt, lúc này đang thừa dịp truy kích, đặc phái trước tới báo tin.



- ồ.



Cuối cùng cũng là tin tốt, Trương Lãng khẽ thở dài.



Nhưng Điền Phong lại nhăn mặt nói:



- Chúa công, theo vết xe đổ của Luyện Vinh, quân Sơn Việt hẳn là lại dụ quân của chúng ta đi sâu vào trong rừng núi sau đó xuất binh phục kích chứ?
Mọi người đồng thời gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với hắn.



Trương Lãng ngẫm lại nói:



- Có con đường tắt hay đường nhỏ nào khác không?



Quách gia có chút hiểu biết nói:



- Mấy đường mà chúng ta biết được, theo binh sĩ hồi báo phát hiện đều có kẻ địch trông coi.



Trương Lãng buồn rầu nói:



- Chẳng lẽ binh sĩ sẽ phải trèo đèo vượt núi sao, giết hết bọn Sơn Đại Xuyên này.



Điền Vi nghe cả buổi, không có cơ hội nói vào, lúc này thấy mọi người đang nghe Trương Lãng trầm tư vội vàng lớn tiếng nói to:



- Thế có gì khó đâu? Không phải là leo núi sao? Ta rất thành thại.



Trương Lãng nghẹn ngào cười nói:



- Ngươi có thể, nhưng binh sĩ thì có được không? Cho dù đi, bò lên đến núi liệu còn sức lực mà đánh nhau sao?



Quách gia cũng cười nói:



- Không chỉ như thế, người Tập Việt lùn, cánh tay to chắc, lực cũng mạnh hơn so với người bình thường. Nếu như bọn hắn dùng kế ẩn nấp trong núi rừng rồi phóng ám khí ra, quân ta sẽ tổn thất không nhỏ.



Điền Vi lúc này mới sờ lên đầu, cười ngu ngốc.



Ngược lại Hàn Cử lại nghĩ:



- Không bằng tìm địa thế núi hiểm yếu nhất, quân địch lại cho rằng chúng ta không thể nào trèo lên được thì sẽ không đề phòng, lợi dụng năng khiếu của đội Hắc Ưng, sau đó dẫn người trèo núi, đến đỉnh núi thì buông dây thừng xuống để cho binh sĩ bò lên, sau đó xông ra giết.



Trương Lãng ánh mắt sáng ngời, gật đầu nói:



- Chủ ý này không tệ, có thể dùng quyết định thắng bại trong lúc quan trọng, Hàn Cử ngươi có tiến bộ.



Hàn Cử thấy chủ ý của mình được tiếp nhận, không khỏi tạ ơn Trương Lãng đã quá khen.