Phong Lưu Tam Quốc

Chương 245 : Đinh Phụng(thượng)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Điền Phong cũng tỏ vẻ đồng ý, sau đó nói:



- Xem ra hiện tại, mấu chốt chính là có thể dụ cho quân Sơn Việt ra hay không, để cho bọn hắn ở bình nguyên và đồi núi có thể tác chiến với quân ta, như thế mới có thể nắm chắc phần thắng.



- Nhưng Sơn Việt sẽ trúng kế sao?



Phó tướng quân Chu Hoàn nghi ngờ hỏi.



- Chắc chắn sẽ không đâu.



Mọi người cùng đồng thanh nói.



Trương Lãng cười đau khổ lắc đầu, cúi đầu không nói gì.



Các quan trong nhất thời cũng không có chủ ý gì hay, không khí trong trại trầm xuống.



Lâu sau, Điền Phong mới phá vỡ cục diện nặng nề này nói:



- Đến nay điểm lợi duy nhất của quân ta chính là, xem tình hình quân Sơn Việt không phái đại quân lớn ở núi Tề Vân, lúc này chỉ có một bộ phận nhân thủ, phóng quân ra như thế, có thể đẩy mạnh tới vùng Luyện giang, quyết đấu với quân Sơn Việt ở núi Ô Liêu.



Quách gia tấm tắc gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:



- Sơn Việt không phái đại quân gác ở núi Tề Vân, là không muốn phân tán binh lực. Phải biết rằng núi Tề Vân tuy rằng thế núi hiểm trở nhưng đã có vài thông lộ, không giống như kiểu núi Ô Liêu và núi Hội Cần đều đáng thương như vậy, nếu như muốn ngăn cản quân ta, mỗi đoạn đường đều có quân phòng vệ. Như thế này, không bằng phái một đoàn người không cần quá nhiều, ẩn nấp ở trong núi Tề Vân, lúc nào cũng phối hợp với đại quân cho chúng ta một đòn trí mạng.



Từ Hoảng gật đầu nói:



- Quân sư nói có lý. d



Điền Phong cũng thở dài, khẽ gật đầu.



Trương Lãng thấy mọi người trầm tư, biết rằng sự tình không thể quá gấp gáp, chuyện bình định Sơn Việt, tuyệt đối không phải là chuyện một hai ngày có thể hoàn thành, không khỏi an ủi:



- Đã như thế mọi người cứ trở về trước đi, trở về suy nghĩ thật kỹ xem có cách gì phá kế sách của địch.




- Hai con đường khác thì sao?



Trương Lãng nghi ngờ nói.



Quách gia có chút kỳ lạ nói:



- Bên phải tuyến này vượt qua, chú ý đi qua con đường quanh co khúc khuỷu này, lại lách vào khó đi.



Từ Hoảng nhíu mày nói:



- Như thế không phải càng khó đi sao?



Quách gia gật đầu nói:



- Không chỉ thếm hơn nữa con đường này một bên là vách đá dựng đứng, một bêm là thâm nhai cùng cốc, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bị phân thân nát xương.



Dương Dung nghe xong hãi hùng khiếp vía:



- Con đườngnày không thể đi được rồi.



Đinh Phụng cũng sốt ruột hỏi:



- Quân sư, thế còn con đường cuối cùng, có thể đi được hay không?



Mọi người vội nhìn Quách gia, ngay cả Trương Lãng cũng không ngoại lệ. Đều hy vọng con đường thứ ba có thể dễ đi một chút, để cho binh sĩ bớt đi chút đường quanh co, tránh bớt đay khổ, so với hai con đường trước thì tốt hơn một chút.



Nào biết được Quách gia lại lắc đầu, khiến cho mọi người thất vọng.



Điển Vi ngạc nhiên nói:



- Quân sư, người lắc đầu là có ý gì, là khó đi như hai con đường trước hay là ngươi không biết.