Phong Lưu Tam Quốc

Chương 246 : Đinh Phụng(hạ)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Quách gia không để ý nói:



- Hạ quan cũng thấy kỳ lạ, bản đồ này rõ ràng chỉ là hai con đường, vì sao chốc lát đã có thêm một đường nữa thế này? Thuộc hạ vẫn chưa thể lý giải được.



- Ồ.



Mọi người cùng đồng thanh kêu lên sợ hãi.



Trương Lãng ngẩng đầu cẩn thận dò xét, con đường này ước chừng rộng 2m, hai bên đều là rừng, cỏ dại sinh sôi. Đường xem ra vững vàng, quanh co khúc khuỷu kéo dài về phía trước, vượt qua một dãy núi rồi biến mất ở trong vòng vây.



Triệu Vũ bất mãn trừng mắt, hung hăng nói:



- Con tưởng rằng ngươi thật sự có bản lĩnh, thì ra ngươi cũng có lúc phạm sai lầm, hừ.



Quách gia trong lòng sợ hại Triệu Vũ, nghe tiếng toàn thân đã rùng mình, đặc biệt nàng lại hừ một tiếng về sau, càng sởn hết cả gai ốc, vội vàng cười đáp, chắp tay chào, lại nói:



- Triệu tiểu thư nói quá lời, ta là một kẻ thư sinh, đâu có lợi hại như ngươi nói.



Từng cử chỉ của Quách gia lại khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt



Triệu Vũ trừng con mắt to đen nhánh, đưa đi đưa lại, Quách gia trong lòng khá rung động, cũng may lúc này Trương Lãng lên tiếng giải vây cho hắn:



- Tiểu Vũ đừng gây chuyện nữa.



Triệu Vũ lúc này mới thè lưỡi đáng yêu, không nói thêm gì nữa.



Trương Lãng như say sưa nói:



- Hay là quân ta không ở chỗ này, hỏi tình hình dân bản xứ một chtus, đợi lát nữa sẽ tra rõ con đường rồi nói.



Điền Phong gật đầu nói:



- Như thế cũng được, còn tốt hơn mạo muội tiến lên.
- Chúa công, nếu như sợ có quân mai phục, thì để cho thuộc hạ dẫn một đoàn quân đi thăm dò, chúa công ở phía sau bảo trọng.



Mọi người nghĩ ngợi, thấy chủ ý này không tệ, Trương Lãng nghĩ đi nghĩ lại có chút mệt mỏi, đồng ý với cách xử lý của Đinh Phụng.



Đinh Phụng phấn chấn dẫn đội quân ba ngàn người, mình cưỡi ngựa xông lên phía trước.



Đến một nửa sơn cốc, Trương Lãng bỗng nhiên cảm thấy như tỉnh ra, sơn cốc ăn vào bên trong khá dài, trong cốc lại cực kỳ rộng lớn, rất dễ để cho hai người vào trú tạm, lại bị tấn công. Lại thêm có không ít đá và cỏ dại chồng chất.Nếu như Sơn Việt có sử dụng binh nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.



Trương Lãng lại nghĩ đến sự bất an ngày hôm nay, lập tức nhìn mọi người, chức kiến cảnh đại tướng cũng vẻ mặt đề phòng nhìn bốn phía, còn có Điền Phong, Quách gia… mỗi người đều có vẻ mặt lo lắng, xem ra bọn họ đều có cảm giác giống mình.



Trương Lãng không nghĩ nữa, quyết định nhanh chóng nói:



- Truyền lệnh xuống, gọi binh sĩ và Đinh Phụng lui về.



Mọi người kịp thời phản ứng, chú ý tình hình bốn phía.



Khi Đinh Phụng nhận được mệnh lệnh lùi lại rồi, trong cốc đột nhiên vang lên tiếng trống, kèn kinh thiên động địa.



Cùng lúc đó, sơn cốc vốn yên tĩnh bỗng như bão tố chợt đổ ập đến, tiếng giết nổi lên bốn phía.



- Các con giết đi.



Một âm thanh bén nhọn, gào thét truyền ra từ trong cốc.



Điền Phong giật mình kêu lên:



- Nguy rồi, quả nhiên có phục binh.



- Chúa công làm sao bây giờ?



Các tướng quân lo lắng nhìn về phía Trương Lãng.