Phong Lưu Tam Quốc

Chương 247 : Phan Chương(thượng)

Ngày đăng: 02:00 20/04/20


Sắc mặt Trương Lãng không biến đổi, rất nhanh liền xem xét chỗ miệng hang, quyết đoán hạ lệnh:



- Hoàng Tự.



- Có mạt tướng.



Hoàng Từ rất nhanh bèn rong ngựa đi tới bên cạnh Trương Lãng, một tay cầm đao lê hoa, lớn tiếng đáp.



Trương Lãng trầm giọng nói:



- Lệnh cho ngươi mang một ngàn binh sĩ, mặc kệ có quân địch hay không ngươi nhất định phải giữ lấy cốc, nếu như đắc thắng sẽ ghi nhớ công lao của ngươi.



- Mạt tướng tuân lệnh.



Hoàng Tự tinh thần tăng lên xoay người dẫn binh đi.



- Chu Hoàn.



- Có mạt tướng.



Cả người cơ bắp, mặt mũi râu quai nón, khoảng chừng ba mươi tuổi, Chu Hoàn từ mấy năm trước là người đứng đầu Chu gia, danh tiếng khắp Giang Đông.



- Lệnh cho ngươi dẫn đầu một ngàn quân, trấn giữ phía bắc cốc, tuyệt đối không được chủ quan.



- Thuộc hạ hiểu.



Lời nói của Chu Hoàn như tiếng chuông lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng mạnh mẽ.



Trương Lãng tức tốc đến bên cạnh chúng tướng, ra lệnh:



- Lữ Tường, Lữ Khoáng, hai người dẫn năm vạn binh sĩ bảo vệ cho các tiên sinh và quân sư an toàn, hơn nữa tùy thời cơ chuẩn bị trợ giúp ở bên miệng hang, những tướng sĩ khác theo ta giết.



Khi Trương Lãng hạ lệnh, trong cốc lập tức phát ra những tiếng kêu rung trời.



Trong cốc như một trận loạn lạc, thỉnh thoảng có những hòn đá lớn, hỏa tiễn, hàng rào gỗ lăn từ trên núi xuống, va vào binh sĩ.



Trong lúc nhất thời từ trong cốc truyền ra những âm thanh, ngọn lửa bỗng nhảy loạn lên bốn phía, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.



Đinh Phụng nhìn cảnh binh sĩ nằm dài trên đất không ngừng. chỉ cám giác máu trong người trào lên sôi sục, lửa bốc khói xanh, vừa tránh vật thể rơi xuống, vừa kéo các huynh đệ bị thương, giận dữ hét:



- Các huynh đệ, mau lui lại.



Sắc mặt của Điền Phong đại biến tựa hồ minh bạch điều gì đó.




- Làm gì có, mạc tướng chỉ muốn chia sẻ gánh nặng với chủ công.



Hai người đấu khẩu một hồi, lập tức ý kiến cao thấp, lời nói của Hoàng Tự lại khiến cho các chúng tướng gật đầu đồng ý.



Phan Chương trợn tròn mắt, hét lớn:



- Không bằng ngươi và ta đấu một trận, ai thắng thì người đó đi.



- Hồ đồ.



Trương Lãng tức giận nói.



Phan Chương và Hoàng Tự đều giật mình, ai nấy đều lo lắng nói:



- Chúa công bớt giận.



Trương Lãng lạnh lùng nói:



- Các ngươi đừng có tranh nhau nữa. Phan Chương.



Phan Chương vui mừng quá đỗi, đáp thật to:



- Có thuộc hạ.



Đồng thời liếc mắt nhìn Hoàng Tự đắc ý.



Trương Lãng nói:



- Lệnh cho ngươi mang theo ba ngàn binh sĩ, trốn ở bên trái trại, thấy trống trong trại đánh ba tiếng thì lập tức lao tới, chỉ cần thấy quân Sơn Việt, không cần khách khí cứ giết chết cho ta.



Phan Chương hô to:



- Mạt tướng tuân mệnh.



Phan Chương đắc ý lĩnh lệnh bài, ánh mắt nhìn Hoàng Tự như muốn châm ngòi nổ, khí phách trông rất hiên ngang đạp cửa đi ra.



Hoàng Tự có chút buồn phiền cố gắng làm bộ để không bị phát hiện.



Trương Lãng cũng không muốn trong lòng Hoàng Tự nảy sinh khúc mắc, mỉm cười nói với hắn:



- Hoàng Tự, ngươi cũng không cần để bụng, bây giờ ta giao cho ngươi dẫn ba ngàn quân tìm kiếm chỗ ẩn nấu ở trại trước. Nhớ là nhất định không được để một sơ hở nào. Nếu như sự việc bại lộ, quân Sơn Việt không vào, tội này ngươi cũng không gánh chịu được.