Phong Lưu Tam Quốc
Chương 253 : Tới Thọ Xuân
Ngày đăng: 02:00 20/04/20
Trương Lãng ngừng bước chân nhìn mọi người trong hành lang, cao thâm mạn trắc mà cười:
- Ba tháng lương thảo là đủ rồi, ta cho rằng Tôn Sách không đầy ba tháng sẽ bại ở Dự Châu.
Điền Phong kinh hỉ:
- Chúa công tính trước kế sách thần kỳ gì, có thể cho thuộc hạ biết được không.
Trương Lãng thần bí nói:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Điền Phong thấy Trương Lãng nói vậy thì tâm tình buông lỏng.
Cuối ngày 20 tháng 6.
Cảnh đêm rất đẹp tinh không xán lạn.
Ở trong không trung truyền tới thanh âm tiếng hài nhi khóc to phá vỡ bầu trời đệm.
Trương Lãng kích động đi vào:
- Thế nào phu nhân đã sinh rồi sao là nam hay nữ?
Hàn Tuyết hưng phấn nói:
- Chúc mừng đại nhân có một thiên kim tiểu thư.
Trương Lãng kích động run lẩy bẩy, chỉ thấy tiểu gia hỏa bọc vải dầu kín chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu.
Trương Lãng vô cùng kích động tuy con là nữ nhưng hắn vẫn yêu thương vô cùng sau đó các quan viên cũng liên tục tới chúc mừng, trong nhất thời tề tựu ở quý phủ của Trương Lãng.
Đến ngày rằm tháng giêng, Trương Lãng quyết định bắt đầu hành trình.
Ngày ly biệt Văn Cơ ôm tiểu Trương Diễm hai mắt tràn ngập nước mắt vẫy tay từ biệt Trương Lãng.
Mà chúng nữ mỗi người cũng đầy thương càm, tỷ muội Hàn Thị cũng khóc thút thít.
Gã thèm thuồng nói với bà chủ quán:
- Bà chủ quán, đậu hủ của nàng thật là ngon, còn nữa không?
Trương Lãng *phụt* một tiếng, phun ra bánh rán đang nhai trong họng, cười sặc sụa.
Điển Vi vẻ mặt mê mang nhìn Trương Lãng, không biết mình đã nói sai cái gì rồi.
Bà chủ quán cũng ngẩn ra, rõ ràng là không ngờ Điển Vi sẽ nói như vậy, sau đó lấy lại tinh thần, cười khanh khách câu hồn người.
Nửa ngày sau nàng mới ngừng cười nói với Điển Vi:
- Còn chứ, đương nhiên là còn rất nhiều, chỉ không biết ngươi có mạng để ăn nó không.
Mọi người cất tiếng cười to, vương bát đối đậu xanh thật đúng là xứng đôi, một đôi dở hơi.
Điển Vi còn đang ngơ ngác nói:
- Lão Điển ta đã bao giờ sợ ai? Nàng cứ lấy ra hết là được!
Bà chủ quán phát hiện cái tên to con này khờ đến đáng yêu, ánh mắt nhìn Điển Vi cũng biến đổi, vẻ mặt mập mờ nói:
- Nói thật với ngươi vậy, tuyệt đối đừng bị hù dọa nha. Trong nồi của nô gia, dầu là mỡ người, da đậu hủ là da người, thịt trong bánh cũng là thịt người. Bây giờ ngươi còn có gan ăn không?
Dân chúng xem kịch mới đầu còn thấy rất hứng thú, khi bà chủ quán nói ra lời này thì người to gan không tin, người gan bé lập tức ói mửa.
Điển Vi tức giận, lật bàn quát tháo:
- Hay cho mụ đàn bà này! Dám ở đây mở hắc điếm hả? Xem ta làm sao thu thập ngươi!
Nói rồi gã vung nắm đấm định đánh.
Triệu Vân nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay hổ của Điển Vi, dùng sức đè chặt, sau đó trên khuôn mặt bình tĩnh nổi lên ý cười, nói:
- Lệnh Minh, ngươi không nên cho là thật, bà chủ quán đang đùa với ngươi thôi.